Trên TV, hình như miệng của nam nữ chính chỉ cần đụng vào nhau là lưỡi của họ sẽ tự có suy nghĩ, linh hoạt đến nỗi bóc được cả vỏ tôm, đừng có nói đến việc lấy con ốc ra khỏi vỏ. Nhưng mà sao tôi lại không thấy thế nhỉ?
Rõ ràng nhiệt độ cơ thể phải như nhau nhưng sao miệng Hạ Nam Diên lại nóng hơn tôi. Cảm giác cũng không tệ, không có mùi gì kì lạ, nhưng lại chỉ có vậy.
Hành động khuấy đảo trong miệng này cũng không thích lắm, tại sao người lớn, bao gồm cả tôi trong tương lai lại nghiện hành vi thân mật này nhỉ.
Không hiểu lắm.
Mà… Hạ Nam Diên không thở sao?
Bàn tay tôi níu chặt áo trước ngực hắn trong suốt quá trình nhưng từ lúc vươn lưỡi vào, tôi không cảm nhận được bất cứ nhịp thở nào của hắn.
Sợ đến mức xuất hồn rồi sao?
Nghĩ đến đây, tôi cố luồn lưỡi vào vòm miệng hắn. Vừa chuyển động một cái thì Hạ Nam Diên như tỉnh lại, bắt đầu dùng lực cắn lưỡi tôi, đồng thời nắm cổ áo tôi đẩy ra ngoài.
Mông tôi đập xuống đất, bầu không khí quyến rũ lượn lờ kia biến mất ngay lập tức. Tôi chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau, mông đau, sờ vào đầu lưỡi thì thấy chảy máu nữa.
Sao đây? Định giết tôi bằng cách cắn đứt lưỡi tôi hay gì?
Đỉnh cơn tức đã về vạch không lập tức lại vọt lên cao nhất khi thấy đầu ngón tay đỏ tươi.
Tôi đã tưởng tượng rằng sau đó sẽ là một cuộc chiến đẫm máu, cũng chuẩn bị tinh thần bị ăn đập nhưng khi tôi ngẩng mặt lên nhìn trạng thái của Hạ Nam Diên, nỗi tức giận max điểm kia dường như đã tan thành một thứ gì đó trong bầu không khí.
Hạ Nam Diên che miệng, quần áo xộc xệch, hắn ngồi trên ghế salon với đôi mắt đỏ hoe, tay chân luống cuống dường vì dường như đã bị dọa, thậm chí còn có thể thấy sự run rẩy khó kiểm soát vì sự xấu hổ và nỗi tức giận.
XPMAX!!
Trong nháy mắt, tôi khoanh hai chân lại để che giấu một thứ khác đang đội lên trong người, dường như trong đầu bị nhét vào một cái ấm đun nước, cứ như vậy tỏa ra hơi nóng chết người trong khi gây ra âm thanh bên trong tai. Luồng hơi nóng này không biến mất mà chỉ có thể thoát ra từ bề mặt da, lỗ tai, lỗ mũi, miệng.
Gương mặt với biểu cảm kia của hắn quá phạm quy rồi!
Đột nhiên, tôi hiểu ra tại sao tôi của tương lai lại nghiện hành vi này đến thế. Đúng là miệng thì sướng bình thường thôi nhưng đầu óc thì bùng nổ luôn! Sướng đến mức tôi muốn đè Hạ Nam Diên ra làm lần nữa.
“Kháp Cốt…” Tôi đổi thành tư thế quỳ, từng chút một nhích đến trước mặt hắn. Giọng điệu đáng yêu đến mức chính tôi cũng không chịu nổi khi nghe giọng của chính mình: “Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi kích động quá. Tôi không cố ý đâu, đừng giận tôi nhé, được không?”
Sau khi lời cuối cùng phát ra, cơ thể Hạ Nam Diên đã ngừng run rẩy, ánh mắt sắc bén như dao cạo của hắn hướng về phía tôi, như thể có thể xuyên qua lớp ngụy trang, nhìn vào nội tâm xấu xa của tôi.
Tôi rụt người lại, nhìn đi chỗ khác: “Cái đó…”
Cạch cạch một tiếng, gió lạnh tràn vào, Lê Ương đẩy cửa đi vào từ bên ngoài.
Cậu bé chưa kịp bước vào, tôi đã vớ được lọ bông gòn tẩm cồn lăn xuống đất rồi đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ầy, sao cậu hậu đậu thế.” Đặt miếng bông gòn tẩm cồn lên bàn, tôi giải thích với Lê Ương: “Anh bị thương lúc cưỡi ngựa, Kháp Cốt vừa sát trùng cho anh…”
Lê Ương ôm một chồng sách trong lòng, liếc nhìn Hạ Nam Diên đang yên lặng ngồi trên sô pha, sau đó nhìn tôi, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, anh chỉ là bị quệt vào một chút, vết thương không nghiêm trọng.”
“Ồ.” Cậu bé gật đầu, đặt cuốn sách lên bàn, rót cho mình một cốc nước, nói: “Em vừa học buổi tối với Tần Già xong.”
Tôi đã xem qua mấy cuốn sách đó, đều là kinh thư, chữ thì đọc được hết nhưng mấy chữ đó đứng cạnh nhau thì tôi không hiểu gì.
“Cậu ngừng nói mà cũng có thể dạy em sao?”
“Vâng, em biết nhiều chữ lắm.”
Trong khi tôi đang nói chuyện với Lê Ương, Hạ Nam Diên đứng lên ở phía sau, không chào hỏi ai mà cứ vậy đi ra ngoài. Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, muốn đuổi theo ra nhưng lại sợ hắn thấy phiền, tôi do dự mãi, cuối cùng không nhúc nhích.
Tôi thở dài một tiếng, Hạ Nam Diên đã đi rồi, tôi cũng không giả vờ nữa, tôi nằm dài trên sô pha, uể oải như một một cục slime không có chỗ dựa.
“Em đã bao giờ cãi nhau với bạn tốt chưa?” Tôi hỏi Lê Ương.
Đối phương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Chưa.”
Tôi đang định khen cậu bé giỏi thế thì cậu lại tiếp tục nói: “… Em là Ngôn quan tương lai, nếu cãi nhau với em thì họ sẽ gặp báo ứng.”
Tôi: “…”
Cho nên, không cãi nhau không phải là vì EQ cao nên biết xử lý tình huống mà chỉ đơn giản là vì không ai dám cãi nhau với cậu bé?
Cậu bé lấy ra bài tập chưa làm mấy ngày nay, múa bút thành văn, làm chỗ của ba ngày trong một buổi tối, mãi đến khuya mà Hạ Nam Diên cũng chưa về.
Xem ra hắn sẽ không quay lại, chắc là tôi phải ngủ với Lê Ương rồi…
Thật sự muốn tuyệt giao với tôi sao?
Nếu nói tôi không nản chí thì là nói dối, tôi nằm trên giường chơi game trên điện thoại, lần lượt “sủng hạnh” từng nhân vật 2D bị bỏ bê lâu nay. Thấy không, từ đầu đến cuối họ đều như vậy, thâm tình không thay đổi. Tôi không khỏi cảm thán, đúng là người 2D mới là chân ái.
Bị tiếng gõ cửa đánh thức lúc đang ngủ, tôi loạng quạng chạy ra mở cửa, nhìn thoáng qua không thấy ai liền lập tức tỉnh táo lại.
“Em ngủ với anh được không?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống lần thứ hai, thấy Lê Ương đang đứng ở cửa, tôi thở ra một hơi, tránh đường cho cậu bé: “Vào đi.”
“Kháp Cốt cứ lăn qua lăn lại, em không ngủ được…” Cậu dụi dụi mắt leo lên giường, buồn ngủ nói không ra lời.
Hít ra rồi thở vào, chẳng mấy chốc đứa trẻ trên giường dần rơi vào giấc ngủ sâu. Nhìn chằm chằm cậu bé một lúc rồi nghĩ ra điều này, tôi quay người lại, lặng lẽ như một tên trộm hướng về phía của, đẩy nó ra rồi lại khóa vào.
Tôi nhấc một góc chăn lên, nín thở chui vào chăn của Hạ Nam Diên, rúc vào sau lưng hắn.
Hạ Nam Diên vốn chưa ngủ say, thân hình tôi và Lê Ương quá khác nhau, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
“Mễ Hạ?” Hắn quay đầu lại, nhìn tôi trong bóng tối.
Không biết hắn có thấy gì không nhưng tôi vẫn cười đáp: “Em đây.”
Hắn ngồi dậy lau mặt: “… Cậu, sao lại đến đây?”
Hắn làm động tác muốn xuống giường, tôi sợ bị đuổi đi nên kéo hắn lại, muốn cưỡi lên người hắn như lần trước. Nhưng lần này rõ ràng là hắn đã chuẩn bị rồi, vừa bị gác chân lên người, hắn liền đẩy tôi ra, đè tôi xuống giường.
“Cậu còn tới sao?” Hắn hơi khó thở, hô hấp nặng nề.
“Em biết anh vẫn còn lấn cấn…” Bất chấp việc đang bị ghìm xuống, tôi vẫn không hoang mang, dễ dàng đàm phán với hắn: “Nhưng mà hiện tại chúng ta là học sinh cấp ba, việc học vẫn là quan trọng nhất, anh thấy thế này được không? Mình thử một chút nhé, cho đến khi chúng ta tốt nghiệp, nếu anh cảm thấy ổn, chúng ta sẽ là một đôi… Nếu anh thấy không được, chúng ta lại quay về làm anh em.”
Hạ Nam Diên hơi bối rối trước chiến thuật vòng vo của tôi, một lúc lâu không có phản ứng gì.
“Chúng ta vẫn ở chung như bình thường, trong thời gian này nếu ai hối hận hoặc thích người khác thì lại quay về làm anh em.”
Lực siết chặt cổ tay tôi đột nhiên trở nên nặng hơn, tôi không kìm được mà phát ra một tiếng đau đớn rên rỉ, lực kia đã nhẹ đi trong giây lát.
“Cậu cho rằng đây là trò chơi sao?” m của hắn nghe hơi lạnh lùng và tức giận: “Chơi thua còn định chơi lại nữa?”
“Vậy anh muốn tuyệt giao với em à?”
Câu hỏi này của tôi xoáy thẳng vào vấn đề*, hắn im lặng, không nói một lời nào.
*nhất châm kiến huyết
“Mình thử đến lúc tốt nghiệp nhé, nếu không được em sẽ ngoan ngoãn làm bạn tốt của anh.” Tôi tiếp tục: “Cho em một cơ hội, được không, Kháp Cốt?”
Tôi có thể thuyết phục cả lớp nổi dậy vì tôi, tôi không tin rằng ba tấc lưỡi của tôi không lay chuyển được con chim ưng ngốc Hạ Nam Diên này.
Nghe tôi nói xong, người phía trên không nhúc nhích rất lâu, nếu không phải vẫn có làn gió nhẹ thổi vào mặt, tôi sẽ nghi ngờ phía trước có người hay không.
Khó quyết định vậy sao? Năm đó Chu Du đánh Hoàng Cái, đốt cháy hai mươi vạn quân Tào cũng không nghĩ nhiều như cậu đó.
Đúng lúc tôi không chịu nổi, chuẩn bị thúc giục, sau một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng mở miệng: “Ở cùng nhau như chúng ta bây giờ sao?”
Ỷ vào việc hắn không nhìn thấy, tôi kiêu ngạo mỉm cười.
Ồ, xem kìa.
“Ừ…” Tôi trầm ngâm: “Không khác lắm, nhưng có một chỗ không giống.”
“…” Hắn lại lâm vào trầm tư lần nữa.
Tôi sợ hắn suy nghĩ lung tung nên không vòng vo nữa, nói thẳng với hắn: “Anh phải cho em hôn anh, yêu cầu này cũng không có gì quá đáng nhỉ? Làm gì thì làm, cũng phải trông giống một cặp yêu nhau chứ đúng không? Chẳng lẽ chúng ta đang diễn hoạt hình thiếu niên nhiệt huyết hả?
Hình như hắn đã hơi dao động nhưng vẫn còn lo lắng: “Yêu cầu này… không quá đáng sao?”
“Em sẽ không như vậy nữa, sau này anh đồng ý em mới hôn.” Tôi thề: “Nếu em không giữ lời thì… thì để Sơn quân mang em đi!”