Tỉnh dậy với tay chân đan vào nhau, tôi chớp mắt, nhờ ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, tầm mắt tôi dần tập trung vào khuôn mặt đang ngủ của Hạ Nam Diên.
Nóng quá. Thịt kề sát vào thịt, dù trong phòng có bật điều hòa nhưng tôi vẫn toát mồ hôi hột. Tuy nhiên so với thân thể khô nóng thì tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ.
Thật tuyệt, đã một năm rồi mà tư thế ngủ tên này vẫn tệ như vậy.
Trong lúc rửa mặt tôi gọi đồ ăn ngoài, đồ ăn ngoài đến thì Hạ Nam Diên cũng cùng lúc thức dậy. Sau một đêm nghỉ ngơi, anh đã nạp năng lượng xong, khẩu vị cũng tốt hơn đêm qua rất nhiều.
“Bây giờ anh cao bao nhiêu rồi?” Tôi vừa cắn đũa vừa hỏi.
“Đo hồi kiểm tra sức khỏe là 1m89.” Anh nhìn tôi: “Còn em thì sao?”
… 1m78.
Chết tiệt, thậm chí còn không giữ lại được chênh lệch chiều cao mười centimet?
Ăn xong, chuông cửa lại vang lên, tôi đặt đũa xuống, lau miệng chạy ra mở cửa.
“Chuyển phát nhanh của anh ạ, phiền anh ký nhận.”
Sau khi nhận hai hộp giấy từ shipper, tôi dùng chân đóng cửa lại, cầm hộp trên tay cẩn thận đi đến phòng khách, đặt chúng lên tấm thảm trước ghế sô pha.
“Em mua gì mà hai hộp to thế?” Hạ Nam Diên thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, tranh thủ lướt sang bên này.
Nhìn chằm chằm vào hình nhãn hiệu làm người ta kích động trên thùng giấy, tôi bóc băng dính bằng một con dao tiện lợi ở trên bàn trà, không chờ nổi mà lấy từ trong hộp ra bì bao bên ngoài của laptop.
“Bố em mua laptop, anh một cái em một cái, thưởng vì hai ta cùng đậu trường đại học mơ ước.” Tôi mở hộp, lấy mấy chiếc máy tính khá nặng bên trong, đặt lên bàn cà phê, nhấn nút nguồn.
Máy tính mới tinh phản hồi nhanh chóng, chỉ mất vài giây để vào giao diện cài đặt.
“Bố em mua máy tính cho anh?” Hạ Nam Diên xử lý đơn giản hộp đồ ăn ngoài trên bàn ăn, cho vào túi rồi đặt ở cửa ra vào, sau đó lấy khăn giấy ra, vừa lau tay vừa đi về phía phòng khách.
Nếu nói là tôi mua máy tính cho anh thì anh nhất định sẽ không nhận, cho nên cũng chỉ lấy danh nghĩa Mễ Đại Hữu, dù gì anh cũng không thể đi tìm ông ấy chứng thực.
“Năm nay anh dạy phụ đạo từ xa cho em không ít. Giáo viên dạy thêm em một buổi đã bảy tám trăm rồi, thưởng cái máy tính là thiệt cho anh ấy.” Tôi ném dao tiện lợi đến một bên chân anh: “Nào, anh tự mở của anh đi.”
Vài phút sau khi tôi thiết lập hệ thống, Hạ Nam Diên đã lấy máy tính xách tay của anh ra ngoài.
“Máy tính này đắt lắm đúng không?” Hạ Nam Diên không khởi động máy tính luôn như tôi mà lấy sách hướng dẫn ra đọc.
“Không sao, mấy ngàn tệ thôi. Anh cũng đừng xót tiền, đây là chồng anh tặng anh, đều là người một nhà, đắt hay không không quan trọng mà quan trọng là tấm lòng.”
Hạ Nam Diên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó đoán: “Chồng?”
Mặc dù tôi cong nhưng ngoại trừ việc bạn đời của tôi là đàn ông ra thì tôi nghĩ mình khá “thẳng” trong các phương diên khác, trong thâm tâm tôi luôn ngầm thừa nhận Hạ Nam Diên là nàng dâu, còn tôi là chồng nên trong giây lát đã lỡ miệng.
Sau hai giây im lặng, tôi quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh khởi động máy nhanh đi, anh còn chưa chơi game online đúng không? Anh chọn một cái đi, chỉ cần là trò chơi có trên thị trường thì em đều chơi tốt hết, em gánh anh.”
Điều này chắc chắn không phải là nói quá, khi còn học cấp hai, tôi đã nghiện game online, không làm gì là trèo ra khỏi trường đi quán net chơi game. Nếu không phải là vì phát hiện ra huấn luyện rất khổ thì suýt nữa tôi đã đi đánh chuyên nghiệp rồi. Sau đó tôi bắt đầu học trung học, điều kiện có hạn, tôi chuyển sang chơi game di động, ít chơi game PC hơn, nhưng ra vẻ trước mặt Hạ Nam Diên gà mờ game online thì không vấn đề gì lớn.
Hạ Nam Diên không quá xoắn xuýt cách gọi “chồng” nữa, kết nối Internet, tải steam xuống sau đó xem từng trò chơi.
“Cái này đi.” Anh nhanh chóng chọn ra trò chơi online đầu tiên trong đời mình.
Tôi nhìn thoáng qua, đó là một game online thi đấu hành đồng nhiều người, hình thức cùng loại với PUBG nhưng vũ khí nóng được thay thế bằng vũ khí lạnh, các nhân vật cũng được lựa chọn nghề nghiệp, có kỹ năng anh hùng riêng độc nhất vô nhị.
“Anh cố ý chọn một game mới à?” Game này lên kệ chưa được ba năm, không có phiên bản game di động nào, có thể nói rằng tôi cũng hoàn toàn là một người mới như Hạ Nam Diên.
“Cùng nhau tiến bộ rất thú vị.” Anh cũng không phủ nhận, vừa nói vừa kết nối chuột không dây, tải game xuống.
Tôi nhanh hơn Hạ Nam Diên một chút, tải xong thì bắt đầu xếp hàng thi đấu đơn để làm quen với thao tác, dùng bộ óc vừa mới thi đại học xong để nhớ phím ấn ra chiêu, cảm thấy ổn rồi thì bên Hạ Nam Diên cũng đã tải xong.
Đầu tiên chúng tôi chơi đôi, kết quả sau năm ván, tôi không phải vừa rơi xuống đất đã chết thì là kỹ năng không bằng người ta, bị dùng dao đâm chết, từ đầu đến cuối không được Top 3.
Vì lần nào tôi cũng chết trước Hạ Nam Diên, nên tôi rất nghi ngờ kỹ năng của mình, sau ván thứ năm, tôi đòi chơi một ván bốn người – chỉ cần tôi không phải là người đầu tiên chết thì tôi sẽ không phải là người gà nhất.
“Mở mic được không?” Đồng đội có ID là Chó Dại Trong Gió có giọng nói của một nam thanh niên.
Tôi ấn mic đội: “được.”
“Được.” Một đồng đội khác là Rượu Dưa Hấu cũng mở mic, cũng không biết là tai nghe không tốt hay mạng không tốt mà tạp âm rất lớn, giọng của hắn rất nhỏ.
Chó Điên Trong Gió: “Thủy Hành Diên thì sao?”
Không đợi Hạ Nam Diên trả lời, tôi đã nói trước: “Cậu ấy là bạn trai tôi, bọn tôi đang ở cùng nhau, cậu ấy sẽ nghe được hai người nói chuyện, không mở mic nhé, vì sẽ có âm vọng.”
“Được.” Chó Điên Trong Gió đánh dấu vị trí trên bản đồ, nói: “Đi theo tôi.”
Dù đều là rank đồng nhưng Chó Điên Trong Gió lão luyện hơn nhiều, vô cùng tự nhiên làm đội trưởng.
Tìm được một cái sân, bốn người phân tán ra, đột nhiên, trong máy vi tính truyền đến giọng nói đứt quãng của Rượu Dưa Hấu.
“Ở chỗ tôi có hai người, đánh hay lui?”
“Lui cái lông í, tôi nhặt được giáp vàng với dao vàng rồi đây, đánh nó đi!” Chó Điên Trong Gió mài dao xoèn xoẹt.
Đồng đội đều lên, tôi không có lý do gì để lùi bước, lập tức lao về hướng có Rượu Dưa Hấu.
Sau đó liền thấy hai cái mộ quần áo của đồng đội mình, và hai người chơi đang nhặt đồ của bọn họ.
Tôi: “…”
Các cậu kiên trì mười giây được không?
Ngữ điệu của Chó Điên Trong Gió vô cùng yếu ớt: “Hai người này chắc chắn là cao thủ xuống rank đồng hạ người mới, chúng ta không thể so sánh với kỹ năng của bọn họ được. Cậu mau chạy đi, giữ một tia hi vọng, chui vào Top 10 còn được thêm điểm.”
“Còn cần cậu nói à?” Tôi đã sớm đổi hướng bỏ trốn vào lúc nhìn thấy nấm mồ của hai người bọn họ, còn chưa đi được hai bước đã bị móc câu móc vào.
Thấy mình sắp chết một lần nữa dưới loạn đao của kẻ địch, người chơi phía trước bất ngờ bị móc câu móc lấy từ phía sau. Lợi dụng hắn đang cứng đờ, tôi lùi lại trốn thoát. Người chơi bên kia cũng phản ứng nhanh kinh người, đơ ra xong thì xoay người đỡ cây thương từ trên trời giáng xuống.
Trong số bốn người chúng tôi, ba người là anh hùng chiến đấu nam, chỉ Hạ Nam Diên chọn một nữ anh hùng có kỹ năng trị liệu.
Vì vậy, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy một thiếu nữ ngây thơ với mái tóc dài bồng bềnh cầm một cây thương dài màu xanh băng, di chuyển uyển chuyển đánh người chơi lúc nãy móc tôi chỉ còn nửa thanh máu trong nháy mắt. Đồng đội của hắn chạy tới chi viện, vừa vung côn nhị khúc thì bị Hạ Nam Diên chấn đao*, trong nháy mắt trên tay biến thành một chiếc nỏ tầm xa không thể dùng được trong cận chiến.
*Chấn đao: theo mình hiểu thì nghĩa là đánh rớt vũ khí của đối phương. https://ds.163.com/article/60efe5ce4ebd8e0b6bfbc371/#:~:text=%E6%8C%AF%E5%88%80%E6%98%AF%E5%85%8B%E5%88%B6%E8%93%9D,%E6%8C%AF%E5%88%80%E5%BE%88%E5%AE%B9%E6%98%93%E5%A4%B1%E8%B4%A5%E3%80%82
Người kia hơi sững sờ, giống như không thể tin là mình bị chấn đao, cũng không lập tức tránh ngay mà cứ đứng đó rồi bị Hạ Nam Diên đâm hai lần.
“Ghê thật, Mễ Đại Thiếu, kỹ năng của vợ cậu tốt hơn cậu nhiều. Dm, còn bổ sung máu cho cậu. Đây là vợ thần tiên gì vậy?” Ngữ điệu của Chó Điên Trong Gió có vẻ ghen.
Lúc này, thời gian chờ ulti của tôi cũng đã hết, tôi bèn mở ulti, biến thành Đại Phật một tay một người, dọn dẹp hai người chơi chỉ còn ít máu kia.
“Phản kích hay lắm! Đương nhiên cũng là nhờ mỹ nữ Thủy Hành Diên có y thuật cao minh của chúng ta, cậu chính là MVP của ván này!” Setting của trò chơi là người chơi chết đi sẽ quan sát góc nhìn của đồng đội tiếp tục trò chơi, vì vậy dù Chó Điên Trong Gió có chết rồi cũng có thể xem xét trạng thái của tôi và Hạ Nam Diên bằng cách thay đổi góc nhìn.
“A, cậu cũng không nhìn xem là vợ ai…” Tôi hơi đắc thắng, dù đã kịp thời ngăn lại nhưng vẫn thốt ra rõ ràng chữ “vợ”.
Lén liếc nhìn Hạ Nam Diên, thấy anh đang tập trung vào trò chơi, dường như không nghe thấy cách tôi gọi anh, trong lòng tôi sinh ra khoái cảm kỳ lạ khi làm chuyện xấu mà lại thuận lợi trốn phạt.
Rượu Dưa Hấu vẫn luôn im lặng, chắc là không chú ý tới game nữa mà đã đi làm chuyện khác. Team bốn thiếu hai thì về sau sẽ rất khó chơi. Sau khi tiết kiệm được một ít tiền, tôi và Hạ Nam Diên mua một lá bùa hồi sinh, hồi sinh Chó Điên Trong Gió.
“Còn có mười người nữa, tôi thấy chắc chúng ta sẽ thắng đấy.” Chó Điên Trong Gió dẫn đầu, tôi và Hạ Nam Diên đi theo phía sau, ba người nhanh chóng đi lại gần bo.
Dự cảm của hắn rất chính xác, mặc dù không phải là một đội đầy đủ nhưng nhờ có anh hùng trị liệu Hạ Nam Diên ở đằng sau hộ tống nên hai chúng tôi xuất phát không phải lo đằng sau, quả thật là thần cản giết thần, phật cản giết phật.
“YES!”
Vào lúc màn hình trò chơi hiển thị rằng chúng tôi đã giành chiến thắng cuối cùng, tôi và Chó Điên Trong Gió gần như là kêu lên cùng một lúc.
“Anh em, kết bạn đi sau này chơi chung.” Chó Điên Trong Gió nói: “Tôi thêm vợ cậu nhé, cậu không ngại chứ?”
Tôi: “Không ngại không ngại.”
Trở lại sảnh trò chơi, tôi nhanh chóng nhận được lời mời kết bạn từ Chó Điên Trong Gió. Lúc này, Hạ Nam Diên đứng dậy đi vào bếp, nghe tiếng thì hình như là rót nước.
Chó Điên Trong Gió nếm được ngọt ngào khi chiến thắng, muốn tiếp tục lập đội với chúng tôi, nhưng tôi thấy lập đội với hắn thì Hạ Nam Diên sẽ không thể nói chuyện, tính thú vị sẽ giảm đi nên hơi lo lắng.
Đúng lúc người đó định hỏi Hạ Nam Diên xem anh có muốn tiếp tục lập đội không, một ly nước đã được đưa ra trước mặt tôi.
“Chồng ơi, uống nước không?”
Tôi: “…”
Hả? Tôi là ai, đây là đâu? Hạ Nam Diên gọi tôi là cái gì cơ?
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Nam Diên, tôi kinh hãi: “Anh… anh gọi em là gì?”
Anh đặt cốc nước lên bàn trước mặt tôi, rồi lại ngồi trước máy tính.
“Không có gì.”
Tôi nghe vậy thì liền nóng này, rời khỏi máy tính, nửa người nằm trên bàn trà xích lại gần anh: “Dm, rõ ràng là anh có gọi mà, sao anh lại không thừa nhận? Gọi thêm một tiếng cho em nghe đi?”
Hạ Nam Diên làm như không nghe thấy: “Em còn chơi không? Không chơi thì anh nghỉ.”
Chửi nhẹ một tiếng, tôi đè tay anh: “Hai chúng ta PK, người thắng có thể yêu cầu người thua một việc, anh có muốn chơi không?” Thấy anh do dự, tôi dùng phép khích tướng: “Anh thao tác tốt thế mà không dám à? Một ván phân thắng thua thôi, khả năng anh thắng rất cao mà.”
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, tôi vừa khích thì anh liền bị cắn câu.
“Được.”
Tôi cong khóe môi, ngồi trở lại, điều khiển chuột tạo phòng solo, nói: “Tới nào!”
Dù là phương diện thao tác hay là phương diện ý thức Hạ Nam Diên đều có thiên phú kinh người, hoàn toàn không giống một người mới làm quen với game online. Nếu nói khi ông trời tạo ra con người sẽ căn cứ vào sự yêu thích của mình mà giao cho vẻ đẹp và trí tuệ khác nhau thì có thể nói Hạ Nam Diên được Thần vô cùng thiên vị.
So sánh một cách đường đường chính chính thì chắc chắn là tôi kém hơn. Nhưng điều khiến con người khác biệt với các loài động vật khác là khả năng sử dụng mưu kế của chúng tôi.
Không có gì bất ngờ, tôi trực tiếp bị chấn đao.
Khoảnh khắc vũ khí rơi xuống đất, tôi lùi lại, đồng thời sử dụng con át chủ bài của mình: “Kháp Cốt, em đã làm một miếng tín ấn cho anh, ở ngay trong ngăn kéo tủ đầu giường của anh, chờ chút rồi xem anh có thích không.”
Vật như tín ấn rất có trọng lượng trong văn hóa Tằng Lộc, tuyệt không đơn giản như một món trang sức bình thường.
Quả nhiên, vừa nhắc tới, toàn thân anh ngưng lại, cũng không thèm để ý cá cược PK mà đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thấy anh đã đi vào phòng, tôi giả vờ gọi anh: “Em chém nhé? Anh không quay lại em chém đấy nhé?” Tay tôi nhanh chóng ấn phím, không chậm trễ một giây, dùng một combo lấy mạng mỹ nữ tóc dài đối diện.
Hạ Nam Diên cầm trong tay một chiếc hộp da nhỏ màu đỏ đi ra, tôi hướng hai tay ra sau, chống xuống đất, không cảm thấy xấu hổ chút nào vì mình thắng mà không cần dùng võ*, hất cằm nói: “Em thắng, vừa rồi anh gọi em cái gì thì bây giờ làm lại lần nữa.”
(*)
Anh mở hộp ra, dán mắt vào thứ bên trong, dùng ngón tay vuốt ve cẩn thận, tất cả sự chú ý của anh đều bị chiếc trâm cài ngực hình bông lúa vàng thu hút.
“Chồng ơi.” Anh có chơi có chịu, tùy ý phun ra hai chữ, dáng vẻ không quan tâm lắm.
Hai chữ này bình thường, không có gì lạ. Thế giới có bảy phẩy tám tỷ người, ít nhất cũng có một tỷ “người chồng” rồi, nhưng nói ra từ miệng Hạ Nam Diên, dù có là nói không thật lòng thì cũng đều có ma lực thần kỳ, làm tâm tư tôi hỗn loạn, không cách nào kiềm được.
Hai má tôi càng lúc càng nóng, không cần soi gương tôi cũng đoán được nhất định mặt tôi bây giờ đang đỏ lắm.
Khẽ ho một tiếng, tôi nâng hai chân lên, chụm hai đầu gối lại, dè dặt rụt người lại, hơi không biết nên làm gì với phản ứng của cơ thể.
Tôi phải đi nhà vệ sinh một lần thôi, quần mặc vào mùa hè vốn mỏng, nếu ở lại nữa anh sẽ phát hiện ra…
“Đeo lên cho anh.” Hạ Nam Diên quỳ xuống bên cạnh tôi, đưa bông lúa vàng tới trước mặt tôi.
Bông lúa được làm từ vàng ròng, một phiến lá trên đó còn khắc tên viết tắt của tôi: “M.X”. Tôi nhìn xuống, không dám nhìn anh chút nào, vụng về cầm lấy cái trâm cài đeo lên cho anh, toàn bộ quá trình đều kẹp chặt chân.
Hạ Nam Diên hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của tôi. Anh nâng niu vuốt ve bông lúa trên ngực, không cần nhìn vào biểu cảm cũng biết tâm trạng anh đang tốt mà nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ yêu quý nó như yêu quý trái tim mình…”
Không được rồi, không nhịn được nữa rồi…
Vừa định đứng dậy lao vào nhà vệ sinh, Hạ Nam Diên đã ôm mặt tôi, tiến lại gần.
Đầu óc tôi tràn ngập suy nghĩ “Xong rồi”, tôi run rẩy nắm lấy cánh tay anh, chần chừ hồi lâu vẫn không đẩy ra.
Tôi cam chịu đón nhận nụ hôn của anh, bị anh hôn đến mức cơ thể càng nóng hơn, như thể sắp cháy đến nơi.
Nụ hôn kết thúc trong hơi thở gấp gáp, đầu óc tôi như xuất hiện sương mù, mơ mơ hồ hồ.
“Ừm…” Tôi liếm môi, không buông tay, “Bây giờ chúng ta thi đại học xong rồi, đã trưởng thành rồi, lên đại học rồi, giấy cam kết bên cậu xem như là hết hiệu lực đúng không?”
Hạ Nam Diên lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đen hơn bao giờ hết.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, thuận theo cánh tay nắm chặt tay anh, kéo về phía giữa hai chân tôi.
“Bầu không khí tốt như thế này, anh xem, có phải là có thể chơi vài… trò người lớn không?”