[Đam Mỹ] Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 23: Không dám nghĩ cặn kẽ



Sau khi vào cung, Tạ Huy Chân bảo Tiêu Nghiễn Ninh về Đông Cung trước, nhắc nhở y: “Hôm nay chàng cứ ở lại trong cung đi, bản cung đi bẩm báo sự tình với bệ hạ xong, tự có thể về phủ được.”

Trong lòng Tiêu Nghiễn Ninh lo lắng không yên, chuyện hôm nay quá mức ầm ĩ, bên cạnh phủ Anh Quốc Công còn có vài căn phủ đệ cao môn (nơi ở của nhà quyền quý) khác nữa, khi ấy có không ít người hóng hớt, lúc này tin tức hẳn là đã lan truyền. Tuy Công chúa nói sẽ dốc hết sức cáng đáng trách phạt, nhưng sự tình ồn ào đến trước mặt bệ hạ, nào có dễ dàng như thế.

Y đề nghị với Tạ Huy Chân: “Nếu đã là việc Thái tử điện hạ dặn dò, chi bằng đến Đông Cung bẩm báo với điện hạ trước, sau đấy mời điện hạ đi cùng Công chúa đến bên bệ hạ…”

Nội thị của Tạ Huy Chân đúng lúc bước đến bẩm báo, nói là hỏi thăm được hiện giờ Thái tử điện hạ đang ở bên chỗ bệ hạ. Tạ Huy Chân nói: “Vậy bản cung cứ đi thẳng qua chỗ bệ hạ vậy, có mặt Thái tử sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng về Đông Cung trước đi.”

“Thần sẽ đi cùng với Công chúa,” Tiêu Nghiễn Ninh nói: “Nói cho cùng, bởi vì tỷ tỷ của thần mà sự việc mới xảy ra, khi bệ hạ hỏi đến, thần có thể nói lại đúng sự thật với bệ hạ.”

Tạ Huy Chân nhìn y: “Thật sự muốn đi?”

Tiêu Nghiễn Ninh kiên trì: “Mong Công chúa cho phép thần đi cùng với Công chúa.”

Tạ Huy Chân bỗng đưa tay lên, chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng ấn lên trán y.

Tiêu Nghiễn Ninh ngây ngẩn.

Tạ Huy Chân cười khẽ: “Mấy cái này tự bản cung không biết đường nói hay sao? Được rồi mà, chàng đừng lo nữa, về Đông Cung trước đi.”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Nhưng…”

“Đi về đi.” Tạ Huy Chân lần nữa nói.

Cảm giác kỳ lạ khó hiểu và không có nguyên do kia lại trỗi dậy, Tiêu Nghiễn Ninh nhất thời không nghĩ thông suốt được. Tạ Huy Chân kiên quyết không cho y theo cùng, y đành phải từ bỏ, nghe lời đến Đông Cung trước.

Tạ Huy Chân trông theo y đi xa, thoải mái thở phào một hơi, quay về điện Xuân Huy thay lại nam trang (quần áo nam), bấy giờ mới đến chỗ Hoàng đế.

Bên phía Tạ Triêu Linh đã nghe Tạ Triêu Uyên bẩm báo tin tức. Tạ Triêu Uyên quản lý hết thảy việc phòng ngự của kinh thành, Công chúa Lạc Bình mang phủ binh gióng trống khua chiêng đến phủ Anh Quốc Công lục soát tìm đồ, đã vậy còn dẫn Phu nhân Thế tử Anh Quốc Công đi, việc này không thể nào giấu được y, gần như ngay lập tức đã có người báo đến nơi này của y.



Tạ Triêu Linh vừa cau mày thì Tạ Huy Chân đã chủ động đến cầu kiến.

Hắn không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề giải thích một lượt chuyện của Tiêu Đại cô nương. Nghe vậy, Tạ Triêu Uyên hỏi thay Tạ Triêu Linh: “Để ra mặt thay cho Tiêu Đại cô nương kia mà dẫn ba trăm phủ binh đi bao vây phủ Anh Quốc Công? Hình như Thái tử không phải là người thích lo chuyện bao đồng thế này nhỉ?”



Tạ Huy Chân báo cáo: “Trước đây bên ngoài lan truyền nhà bọn họ làm giàu ngang xương, nhi thần có hoài nghi, cho người điều tra bọn họ. Về cơ bản đã nắm chắc rồi nên mới mượn cơ hội này dẫn người đến nhà bọn họ, ở trong nhà bọn họ lục tìm được lượng thiết khoáng thạch[1] mất tích khi xưa.”

Tạ Triêu Linh và Tạ Triêu Uyên nghe thế thì cùng biến sắc.

Tạ Triêu Linh hạ thấp giọng: “Con chắc chắn?”

Tạ Huy Chân nói: “Chắc chắn ạ.”

Kia đã là chuyện của chín năm trước. Đương khi tiên đế bệnh nặng, Hoàng Thái tử Tạ Triêu Linh mất tích, bọn phản vua câu kết với thế gia kẹp chặt Hoàng đế từ hai phía, kiểm soát kinh thành trong khoảng thời gian vài tháng. Để chống lại quân cần vương, bọn họ không ngừng chiêu binh mãi mã, thậm chí còn kiếm ra được một lượng lớn thiết khoáng thạch từ mỏ tư nhân ở phương nam, dựa theo bản vẽ đúc thêm càng nhiều kiếm giáo binh khí. Thời gian ấy lượng thiết khoáng thạch kia được vận chuyển đến bằng đường thủy, nhưng sau khi lên bờ lại xảy ra chuyện trên đường vận chuyển đến kinh thành, thế là không cánh mà bay.

Bấy giờ trong kinh đại loạn, bọn phản vua và một đám thế gia đều che giấu ý đồ riêng, nghi kỵ lẫn nhau, đến cuối cùng cũng không thể nào tìm về được lượng thiết khoáng thạch ấy. Tạ Triêu Linh mang binh quay về cần vương cứu giá, giải quyết tất cả nghịch thần tặc tử xong mới biết việc này. Cho đến bây giờ đã chín năm trôi qua nhưng cũng vẫn không lần ra được chút xíu manh mối nào, đến mức mà trước kia hắn và Tạ Triêu Uyên đều hoài nghi rằng kỳ thực vốn không hề tồn tại một lượng thiết khoáng thạch như vậy.

Nhưng hiện tại Tạ Huy Chân nói, món đồ vẫn luôn cất giấu ngay dưới mũi bọn họ, giấu ở phủ Anh Quốc Công mà mọi người đều cho rằng khiêm nhường không nhúng tay vào việc của người khác.

Tạ Huy Chân giải thích: “Phủ thượng Anh Quốc Công toàn là mấy tên giá áo túi cơm, canh giữ lượng thiết khoáng thạch này lại không dám động vào. Nếu không phải trong nhà đã đến tình cảnh miệng ăn núi lở thì bọn họ cũng không dám có ý đồ gì với thứ này, hiện giờ mới lộ sơ hở.”

Tạ Triêu Linh nhanh chóng kiềm chế tâm trạng, dặn dò hắn: “Chuyện sau đấy giao cho cha nhỏ của con, con đừng quan tâm những việc này nữa.”

Dù sao chăng nữa, Hoàng Thái tử Tạ Huy Chân đây cũng không hợp nhúng tay vào việc này.

Nhưng Tạ Huy Chân lại quỳ xuống đất, khẩn cầu hắn: “Năm ấy phụ thân của nhi thần bị những tên đấy liên thủ hãm hại, ngòi nổ chính là mỏ thiết khoáng tư nhân ở phương nam kia, hiện giờ cuối cùng đã có manh mối, cũng xin phép phụ hoàng cho nhi thần đích thân điều tra kỹ việc này.”

Tạ Triêu Linh nhíu chặt mày, chuyện này hắn đương nhiên biết, tiên Thái tử Đông Cung năm xưa bởi phát hiện những thế gia kia ở phương nam lén lút đào thiết khoáng nên đã bị bọn họ tiên phát chế nhân gán cho cái danh mưu phản hàm oan mà chết khi hãy còn chưa kịp điều tra được chứng cứ rõ ràng. Về sau hắn truy xét việc này vì thay huynh trưởng sửa lại án sai, nhưng lại do manh mối đứt đoạn mà không tra ra được đầu mối, hiện giờ lượng thiết khoáng năm xưa vận chuyển đến kinh kia một lần nữa có tin tức, điều tra tất nhiên là phải làm, còn việc phái người nào đi…

Tạ Huy Chân thực sự không phải người thích hợp để chọn.

Tạ Triêu Linh muốn từ chối, Tạ Triêu Uyên đưa tay đè bả vai hắn, chặn lại lời của hắn: “Bệ hạ, cho con nó một cơ hội đi.”

Tạ Triêu Linh có phần lưỡng lự, Tạ Triêu Uyên gật đầu với hắn.

Thôi vậy.

Tạ Triêu Linh sửa lời, ra hiệu cho Tạ Huy Chân vẫn còn quỳ trên đất: “Con đứng lên đi, đứng dậy mà nói chuyện.”

Tạ Huy Chân đứng thẳng người, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Tạ Triêu Linh thầm thở dài, nhắc nhở hắn: “Việc này cần phải điều tra kỹ lưỡng, có lẽ phải đi đến phương nam. Ý định ban đầu của trẫm là có thế nào cũng sẽ không để con đi, nhưng nếu con đã nhắc đến phụ thân của con, cha nhỏ của con cũng nói giúp cho con, vậy trẫm sẽ cho con toại nguyện. Con có thể đi điều tra, nhưng người ra mặt không thể là con, trẫm sẽ phái một người cho con, hắn ngoài sáng con trong tối, con không được để lộ thân phận với bên ngoài, lúc nào cũng phải nhớ lấy an toàn của bản thân làm đầu.”

Tạ Huy Chân trịnh trọng gật đầu: “Nhi thần nhớ kỹ ạ.”

Song, trước mắt, cái chuyện ngoài sáng này vẫn phải xử lý trước đã. Tạ Triêu Linh bảo Tạ Huy Chân di tản thị vệ phủ Công chúa của hắn khỏi phủ Anh Quốc Công trước, sau đấy Tạ Triêu Uyên sẽ dẫn người đến thế chỗ, mọi thứ đều đợi thẩm tra cả nhà bọn họ xong rồi nói tiếp.



Sau khi sắp xếp xong xuôi sự tình Tạ Huy Chân cáo lui trước, quay về Đông Cung.



Tiêu Nghiễn Ninh đang nghe thủ hạ bẩm báo tình hình trong trạng thái lo lắng cồn cào, nghe thấy Thái tử về đến là lập tức ra cửa chào đón. Tạ Huy Chân trông thấy Tiêu Nghiễn Ninh vội vội vàng vàng đi đến, khóe môi ngậm nét cười: “Vừa nghe Lạc Bình nói đệ quay về sớm, cô còn cho là giả, không ngờ đệ quả thật ở đây.”

Tiêu Nghiễn Ninh định thỉnh an nhưng được Tạ Huy Chân miễn cho: “Đi vào thôi.”

Sau khi vào điện, Tạ Huy Chân ngồi lên tháp và ra hiệu Tiêu Nghiễn Ninh cũng ngồi xuống, bảo người dâng trà bánh lên.

Tiêu Nghiễn Ninh ngước mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu, Tạ Huy Chân thấy biểu cảm hơi kỳ quái của y, hỏi: “Sao đấy?”

Tiêu Nghiễn Ninh do dự nói: “Điện hạ, môi của người…”

Tiêu Nghiễn Ninh mặt mày như ăn phải ruồi, Tạ Huy Chân nhướng mày, gọi người đi lấy gương đến, bấy giờ nhìn một cái mới phát hiện vừa rồi hắn vội đi gặp Hoàng đế nên lúc thay quần áo ở điện Xuân Huy chỉ lau mặt qua loa sơ sài, sáp dưỡng màu đỏ trên môi vẫn còn đấy.

Đặt gương xuống, hắn điềm tĩnh giải thích: “Môi của cô khô quá, bảo người lấy sáp dưỡng môi màu xuân đào đến bôi, mà những người này lấy nhầm màu thế mà cũng không ai nhắc cô, còn khiến cô làm trò cười trước mặt phụ hoàng và cha nhỏ.”

Nội thị bên cạnh Tạ Huy Chân vội vàng tạ tội: “Là sơ suất của chúng nô tỳ, điện hạ thứ tội ạ.”

Tạ Huy Chân phất tay bảo người đi xuống, còn hắn thì lấy khăn tay thong thả lau đi sáp dưỡng trên môi.

Tiêu Nghiễn Ninh nhìn động tác của hắn, cảm giác kỳ quái trong lòng càng sâu sắc, nhưng nghĩ đến chuyện khác liền không để ý nữa: “Điện hạ gặp được Công chúa, bệ hạ có trách mắng nàng ấy vì chuyện ngày hôm nay không?”

Tạ Huy Chân nhấp ngụm trà, chậm rì chậm rịt hỏi y: “Đệ lo cho muội ấy như vậy?”

Tiêu Nghiễn Ninh nói: “Vì tỷ tỷ của thần nên mới xảy ra chuyện, vốn không nên liên lụy đến Công chúa.”

“Đệ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, xúi quẩy thế nào thì cũng không phải là muội ấy,” Tạ Huy Chân không muốn nghe những lời quan tâm y dành cho Công chúa: “Lạc Bình đến phủ Anh Quốc Công ra mặt giúp tỷ tỷ của đệ chỉ là mượn danh nghĩa, là cô nghi ngờ phủ Anh Quốc Công nuôi ý đồ xấu, nói muội ấy thay cô đi lục soát chứng cứ thôi.”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Quả thực Công chúa có nói là điện hạ người dặn dò, bảo thần trực tiếp đến hỏi người.”

“Ừ,” Tạ Huy Chân gật đầu: “Nếu đệ muốn biết, cô sẽ nói cho đệ biết.”

Hắn nói qua một lượt đầu đuôi gốc ngọn sự tình, Tiêu Nghiễn Ninh nghe xong thì nhíu mày: “Chuyện này thần từng nghe phụ thân nhắc đến, không ngờ lại là phủ Anh Quốc Công?”

Những lời này của Tạ Huy Chân kỳ thực làm y hãi hùng khiếp vía. Nếu ngày hôm nay tỷ tỷ của y không lấy được giấy hòa ly thì phủ Tiêu Vương bọn họ cùng với phủ Anh Quốc Công vẫn là quan hệ thông gia, định sẵn là sẽ bị vạ lây, đây là đại tội tru cửu tộc (chém chín thế hệ trong nhà), ít nhất tỷ tỷ của y nắm chắc là trốn không thoát. Dù cho Tạ Huy Chân nói không phải ra mặt vì tỷ tỷ của y, nhưng có lẽ cũng đã xem xét đến việc này nên mới bảo Công chúa bắt Thế tử Anh Quốc Công kia ký vào giấy hòa ly.

Trái lại Tạ Huy Chân chẳng bất ngờ gì: “Khi xưa triều thần cao quý câu kết với bọn phản vua rất nhiều, sẽ luôn có con cá trốn kỹ lọt khỏi lưới, không chỉ là trong kinh mà ở phương nam cũng có không ít. Lần này phải điều tra kỹ lưỡng, phụ hoàng tất sẽ phái tâm phúc đi trước.”

“Điện hạ thật sự quyết định muốn đích thân đi sao?” Tiêu Nghiễn Ninh hỏi hắn.

Tạ Huy Chân: “Lo cho cô à?”

Không đợi Tiêu Nghiễn Ninh nói, hắn lại bảo: “Thế thì đi cùng cô đi.”



“Ra ngoài thật sự sẽ có nguy hiểm, đệ lo lắng cho cô, cô cũng sẽ lo lắng cho đệ, nhưng cô tự tin có thể bảo vệ được đệ. Đệ thì sao, có bằng lòng bảo vệ cho cô không?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần là Thống lĩnh thân vệ của điện hạ, vốn là phải theo sát bảo vệ điện hạ.”

Tạ Huy Chân cười, bé ngốc này quả nhiên vẫn cứ không hiểu phong tình như vậy.

Tiêu Nghiễn Ninh vẫn không yên lòng, lại hỏi hắn: “Điện hạ dự định khi nào khởi hành?”

Tạ Huy Chân nói: “Không nhanh như vậy, phải điều tra kỹ phủ Anh Quốc Công trước, vẫn cần tốn chút thời gian.”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Nhưng sau đấy trời sẽ lạnh, hiện tại mà đi, sợ là trước khi qua năm mới cũng chưa chắc quay về được.”

“Thế thì đón năm mới ở bên ngoài luôn,” Tạ Huy Chân chẳng để tâm mà rằng: “Đệ không muốn à? Là không nỡ rời xa Lạc Bình?”

Tiêu Nghiễn Ninh ăn ngay nói thật: “Đây là năm đầu tiên thần và Công chúa thành hôn, lẽ ra thần nên ở bên cạnh nàng ấy, nhưng công vụ gấp rút, đương nhiên phải coi việc của điện hạ là quan trọng nhất.”

Tạ Huy Chân: “Đi cùng cô chỉ là vì công vụ gấp rút, đệ thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh nghẹn họng.

Vốn dĩ y phải suy nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng y lại phảng phất có một thanh âm đang nói, không phải.

Là bởi vì Tạ Huy Chân muốn y đi, y cũng sẵn lòng đi cùng với Tạ Huy Chân, nhưng càng nhiều hơn nữa thì y lại không dám nghĩ cặn kẽ.

Lặng im chốc lát, Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói: “Thần sẵn lòng đi cùng với điện hạ, thật đấy ạ.”

Tạ Huy Chân nâng tay nhéo lên dái tai y, Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu một cách không thoải mái.

Tầm mắt Tạ Huy Chân sượt qua một đoạn cần cổ trắng mịn lộ ra của y, khóe môi cong lên, từ bỏ việc truy hỏi đến cùng: “Ừm.”
— QUẢNG CÁO —