Nghĩ đến bản thân đần độn đã để vuột mất ái nhân, Tô Quân cảm thấy như cơ thể mình đang chết dần từng chút một, cảm giác lạnh thấu tim gan. Nước mắt tự động tràn ra, ông cười đáp.
-Hóa ra hắn thích ta, hóa ra hắn từng thích ta!
Trần Thanh không đủ nhẫn tâm nhìn thẳng Tô Quân lúc này, cậu nhẹ giọng.
-Đúng vậy. Là “từng”.
Tô Quân cười thành tiếng, nước mắt ướt đẫm mặt. Ông thì thầm.
-Quả thật là “từng”, hơn năm mươi năm, ta quả thật sống phí đời này, lại có thể làm ra việc ngu ngốc như vậy.
Trần Thanh thở dài.
-Năm đó lúc Tô Hân trông thấy bức thư, rồi sao nữa?
Ánh mắt Tô Quân rét lạnh.
-Muội ấy cảnh cáo ta không được phép nói mình là người viết thư. Rồi lấy hết số thư đó đi. Sau đó đi tìm A Phi.
Trần Thanh cắn môi.
-Hoàng Phi tin?
Tô Quân lắc đầu, bộ dạng mất mát.
-Đệ ấy đến hỏi ta, thư là do Hân nhi viết phải không?
Đột nhiên Trần Thanh có dự cảm xấu, nên cậu dè dặt hỏi.
-Thúc trả lời?
Tô Quân nói như thể sắp chết.
-Ta gật đầu.
Đờ mờ. Trần Thanh rất muốn chửi thề. Chưa thấy ai ngu như người trước mắt cậu. Quả nhiên là chúa tể trong lĩnh vực tự “hố” chính mình. Tình cảm không biết tự đi tranh giành thì thôi đi, đã vậy ông ta còn tự nguyện hiến dâng như vậy. Cậu cạn lời.
Trần Thanh không nhận ra. Cậu không hề có suy nghĩ rằng việc Tô Quân cùng Hoàng Phi ở với nhau là sai nữa. Trong tư tưởng của Trần Thanh, nam – nữ hay nam – nam, chỉ cần cả hai có tình cảm thì có sao đâu. Cho nên, có thể nói là bao công sức của Phương Bảo Địa cuối cùng đã ra quả ngọt.
Nhưng hiện tại, Trần Thanh chưa nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ của mình. Trong đầu cậu bây giờ, một chữ “ngu” chạy vòng vòng qua lại. Cạn lời nhìn người trước mặt, thở dài.
-Thúc thật là…
Tô Quân gật đầu.
-Ta hiểu, bây giờ ta chỉ muốn một chưởng vỗ chết chính mình.
Rồi ông thì thầm.
-Mọi thứ cứ diễn ra như thể ý trời đã sắp đặt, A Phi cùng Hân nhi kết hôn. Cả hai sống rất hạnh phúc.
Trần Thanh bật cười.
-Thúc thật vĩ đại.
Tô Quân cười khổ.
-Thanh nhi, ngươi không biết ngươi may mắn như thế nào đâu. Nếu cho người cùng tên Phương Bảo Địa kia quay ngược năm mươi năm. Ngươi sẽ hiểu những khó khăn mà ta từng đắn đo suy nghĩ.
Trần Thanh giật mình, lập tức phản đối.
-Ta không có cùng…
Tô Quân phất tay.
-Không cần phải chối. Ta đã cho người tìm hiểu, cũng biết rõ quá khứ của ngươi. Nếu không, làm sao ta dám để ngươi ở bên cạnh A Phi như vậy. Nói chung, ta cũng có lòng tin với mắt nhìn người của Phương thần rèn.
Trần Thanh bặm môi.
-Thúc vui vẻ quá nhỉ, ta tưởng sau khi biết mình từng để vuột mất ái nhân, thúc sẽ đau khổ vật vã chứ.
Tô Quân lắc đầu.
-Nếu ta biết chuyện này sớm hai mươi, hoặc ba mươi năm gì đó. Mọi chuyện sẽ khác. Nhưng năm mươi năm rồi, cảm xúc gì cũng đã chay lì. Tất cả những yêu thương mà ta dành cho A Phi, đã bị nỗi ân hận mài mòn, chỉ còn lại đau đớn.
Trần Thanh nhăn mày.
-Rốt cuộc thúc làm cái quỷ gì vậy, sao mà phải ân hận?
Tô Quân cười khổ.
-Ta cưỡng bức A Phi.
Trần Thanh há hốc.
-Đậu…
Tô Quân lắc đầu.
-Là ta uống say, không kiềm chế được. Bất hạnh thay, sáng hôm sau Hân nhi phát hiện được, thế là bi kịch cứ thế phát sinh.
Có lẽ có người chịu lắng nghe mình, hoặc có lẽ những khuất mắc trong lòng có thể giải bày, tâm trạng của Tô Quân không còn bi quan như trước nữa, hoặc cũng có lẽ biết bản thân không còn sống được thêm bao lâu, ông đã có thể bình tĩnh thuật lại những bất hạnh năm xưa của mình , với tâm thế bình tĩnh.
Trông thấy ông ta như vậy, Trần Thanh ngạc nhiên. Nhưng có một chuyện cậu vẫn thắc mắc.
-Võ công của thúc cao lắm à, sao thúc cưỡng bức ông ấy được vậy?
Tô Quân lắc đầu.
-Lúc ấy Hoàng Phi cũng say, cho nên ta mới được thế làm càn. Chứ nếu bình thường, dù không đánh thắng nổi ta, nhưng hắn vẫn có thể chống cự được.
Trần Thanh do dự, từ những gì mà Tô Quân nói, cậu có một suy nghĩ lớn mật: có phải Hoàng Phi cũng ngầm chấp nhận việc ông ta làm hay không. Chứ nếu không, một người nam nhân phải say đến mức độ nào mới để một người nam nhân khác XXX mình được, không phải quá vô lý sao. Hơn nữa, rõ ràng là Hoàng Phi biết Tô Quân có tình cảm với mình, ông ta phải vô tư bao nhiêu mới dám uống say trước mặt người này được vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lí, thế nhưng Trần Thanh lại đắn đo: có nên nói suy nghĩ của cậu với Tô Quân hay không?
Một mặt, cậu nhủ thầm: chuyện của hai người này, cứ vậy mà kết thúc đi. Moi móc ra thêm chỉ khiến Tô Quân đau lòng.Thêm nữa, cậu có chút sợ nếu Tô Quân người này biết rõ tình cảm của Hoàng Phi, lão già này có giở chứng mà “quịt kèo” cậu hay không chứ?
Lúc đó, nội lực dồi dào cậu biết kiếm đâu ra?
Cho nên, thứ lỗi Trần Thanh ích kỷ, cậu cần phải bảo vệ bản thân trước đã. Nên biết, giang hồ ngoài kia, số lượng hái hoa tặc muốn “hái” cậu không phải là số ít đâu. Ngay cả đại bang phái như Nam Hồng Sơn đấu còn không lại, cậu vẫn là “tự thân vận động, cơm no áo ấm” thì hơn.
Thế nhưng, một mặt cậu không đành lòng. Tận sâu bên trong Trần Thanh, có một giọng nói thôi thúc cậu kể cho ông ta nghe, để ông ta có quyền được sống, quyền được biết sự thật. Nếu Tô Quân tự nguyện chết đi để trao nội lực cho cậu, cậu nhận không vấn đề gì. Nhưng, nếu ông ta có cơ hội mưu cầu sự sống, nếu sau khi biết rõ những chuyện đã qua, ông ta muốn cùng Hoàng Phi chữa lại lỗi lầm. Vậy, chuyện cậu giấm giếm chẳng phải là đang gián tiếp giết chết một người hay sao.