-Là lỗi của ta, nếu năm ấy ta có thể kiềm chế được tình cảm của mình. Lặng yên mà theo dõi đệ ấy, đệ ấy tuyệt đối sẽ không có tình cảm với ta, sẽ trưởng thành, thành gia lập thất, sẽ hạnh phúc đến già. Là ta đã phá nát cuộc đời đệ ấy, là ta hại chết Hân nhi, là ta khiến hai nhà Hoàng – Tô trở mặt thành thù, vĩnh viễn không thể hòa hợp.
Trần Thanh nghiến răng.
-Đã nói không phải lỗi của thúc. Tình yêu sao có thể giấu giếm, hơn nữa kết cục của cô Tô Hân kia rõ ràng là tự làm tự chịu. Cô ta chiếm đoạt tình yêu của người khác, để rồi khi không được như ý thì lấy cái chết hành hạ người còn sống. Hai nhà Tô – Hoàng là bị cô ta phá, cuộc đời Hoàng Phi, thậm chí cuộc đời của thúc cũng là do cô ta làm cho tan tành. Mang thai gì chứ, ai biết cái thai trong bụng cô ta là thật hay không. Vài dòng thư để lại, cô ta muốn cái gì đây!
Tô Quân lắc đầu.
-Giờ tranh giành lỗi của ai cũng là vô vị, mấy chục năm rồi, sự thật là gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Rồi ông nhìn chằm chằm Trần Thanh, nghiêm túc.
-Thanh nhi, ngươi hãy nhớ, đừng bao giờ trở thành một kẻ bất tài như ta. Phương thần rèn thật sự rất tốt với ngươi, suốt mấy tháng qua, hắn cơ hồ muốn lục tung Đại Hạ lên để tìm ngươi rồi. Nếu ngươi cũng có tình cảm với hắn. Hãy nhớ, tuyệt đối đừng buông tay, đừng để như ta được không?
Trần Thanh nhăn mày.
-Ta đã nói là ta không….
Tô Quân ngắt lời Trần Thanh.
-Thanh nhi, hứa với ta là được.
Trần Thanh hít một hơi thật sâu, rồi trả lời cho có.
-Được rồi, ta hứa với thúc.
Trong lòng Trần Thanh, cậu xem lời hứa này như để Tô Quân yên lòng vậy. Bởi trong suy nghĩ của Trần Thanh, cậu không đoạn tụ. Và cậu với Phương Bảo Địa không có cái thứ tình cảm gì mà Tô Quân nói.
-Ngươi thèm khát nội lực của ta đã lâu. Đến lúc chuẩn bị truyền cho ngươi. Thái độ của ngươi là sao vậy?
Trần Thanh giật mình.
-Biết rõ mọi chuyện, thúc vẫn muốn chết sao? Thúc không muốn tìm Hoàng Phi sao?
Tô Quân lắc đầu.
-Ta đã mệt mỏi lắm rồi. Hãy cho phép ta ích kỷ một chút vậy, Trần Thanh à, đối với ngươi, cái chết là một điều gì rất đau khổ, còn đối với ta đó lại là sự giải thoát. Bao nhiêu năm rồi, hãy cho ta được nghỉ ngơi.
Trần Thanh nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra, cậu quỳ sụp xuống chân Tô Quân, gọi to.
-Sư phụ!
Tô Quân giật mình, luống cuống.
-Ta không nhận đệ tử, hơn nữa, ta đã dạy gì cho ngươi đâu!
-Người nguyện ý truyền hết nội lực cho con, lại cất công chuẩn bị cho con một bộ võ học phù hợp. Dù chưa tận tay dạy dỗ ngày nào, nhưng đối với con, người là sư phụ. Trần Thanh cảm ơn công dạy dỗ của người.
Nói rồi, Trần Thanh vội cúi đầu lạy ông ba cái. Lúc ngước đầu lên, mặt cậu nghiêm trang.
Trần Thanh cậu có ân báo ân, có oán trả oán. Sự tận tâm của Tô Quân với cậu không phải là giả, cậu nhận ra người này là thật tâm muốn giúp đỡ cậu. Với ân tình như vậy, vậy ba lạy này cậu gửi ông ấy thì có gì là sai chứ. Nội lực cả đời ông ấy đã truyền cho cậu, thì một tiếng sư phụ này cậu gọi cũng không uổng phí.
Tô Quân nghiêm túc nhìn Trần Thanh, rồi ngửa đầu cười thành tiếng. Nội lực dồi dào khiến vách hang cơ hồ rung lắc theo từng tràng cười của ông.
Đến khi ngừng cười, Tô Quân cúi người, dịu dàng nâng Trần Thanh dậy.
Vuốt ve mái tóc của cậu, ông cười.
-Thanh nhi. Lần đầu nhìn thấy con, ta luôn tự nghĩ nếu con trai của A Phi không bất hạnh mất sớm. Liệu nó có thể là một nam nhân giống con không. Con thông minh, cơ trí, tàn nhẫn, nhưng vẫn giữ được sự lương thiện của mình. Một đứa trẻ tốt như vậy, nếu có thể nhận con làm đệ tử, ta sao có thể từ chối chứ!
Rồi ông vỗ mạnh vào vai Trần Thanh, mặc dù Tô Quân đã cố gắng khống chế lực lượng, vẫn khiến chân cậu bị sụp xuống nền tuyết một khoản.
-Đệ tử ngoan. Cuối đời có thể nhận được một đệ tử ngoan như con, là may mắn của vi sư.
-Là may mắn của con. Nhưng sư phụ à, người khống chế sức lực một chút đi. Suýt nữa nhấn con ngập trong tuyết rồi.
Tô Quân phì cười.
-Con quá yếu, nhưng cứ yên tâm, đợi lát nữa đệ tử của ta sẽ không còn yếu như vậy đâu.
Nói rồi, ông lấy từ trong người ra một khối lệnh bài, đưa cho Trần Thanh.
-Con đã nhận ta làm sư phụ, lễ vật đương nhiên phải có rồi. Đây là lệnh bài thân phận của sư phụ.
Vuốt ve mặt lệnh bài bị thời gian mài mòn, ông mỉm cười.
-Mặc dù nói ta đã bị đuổi khỏi Tô gia. Nhưng mấy chục năm qua, ta trong tối ngoài sáng cũng hỗ trợ bọn họ hết mình. Nếu về sau con có gì khó khăn, cứ đưa tấm lệnh bài này ra, hẳn bọn họ cũng không đến mức tuyệt tình làm ngơ.
Rồi ông chỉ vào mấy kệ sách cạnh bênh, căn dặn cậu.
-Đừng xem đó chỉ là mấy quyển sách tầm thường, tất cả đều là tuyệt học võ công mà ta cất công tìm kiếm. Về sau, nếu con có thể khống chế nội lực trôi chảy, có thể thử học thử. Nhưng…
Tô Quân nghiêm túc nhìn Trần Thanh.
-Thanh nhi, con nên nhớ là “tham thì thâm”. Cái gì cũng vậy, vừa đủ là được. Võ công không cần học nhiều, chỉ cần một loại võ thuật, nhưng có thể sử dụng đến cảnh giới tối cao thì đã là vô địch rồi. Đừng đắm mình trong ấy rồi quên mất bản thân là ai.
Trần Thanh cúi đầu, vâng dạ.
-Con nghe.
Rồi cậu ngẩng đầu lên nhìn ông, nuối tiếc.
-Sư phụ. Người thật sự phải vậy sao. Nếu không…Nếu không, con không lấy hết nội lực đâu. Người cho con xin mười, hai mươi năm gì đó là được rồi. Còn lại con có thể tự luyện.
Tô Quân lắc đầu, cười.
-Đứa trẻ ngốc à. Đừng nghĩ việc ta chết đi là lỗi của con. Ta đã muốn chết từ lâu rồi, chỉ là còn vướng bận A Phi nên cứ chần chờ mãi. Nếu bây giờ đệ ấy đã có thể tự lo cho bản thân. Ta còn có lo lắng gì đâu. Nội lực này chết đi cũng không có chỗ dùng, thôi thì ta tặng nó cho con.
Trần Thanh vẫn cố gắng thuyết phục ông.
-Sư phụ. Năm xưa thật sự không phải là lỗi của người. Nếu thật sự có lỗi gì, năm mươi năm qua người cũng đã trả đủ rồi. Người không cần phải làm vậy, hãy sống cho chính mình đi.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh nhiệt tình thuyết phục kẻ khác làm điều bất lợi với mình như vậy. Với tính cách của cậu, lẽ ra cậu sẽ không nói gì mà chỉ im lặng nghe Tô Quân, sau đó đợi ông ta truyền hết nội lực cho mình thì tốt bụng chôn cất ông ta, thế là hết duyên với nhau.
Nhưng riêng với Tô Quân, Trần Thanh có một cảm tình đặc biệt. Cảm tình này nảy sinh khi thấy Hoàng Phi đánh người này một chưởng, sau đó càng nảy nở hơn khi nhận cuốn sách dạy võ của ông ta. Đến hiện tại, Trần Thanh thật không mong người này rời khỏi thế gian. Cả đời ông ta thật sự rất đáng thương, cậu không đành lòng để ông ấy cứ vậy mà lặng im rời đi như vậy.
Cho nên, cậu vẫn cố gắng.
-Sư phụ. Người nghĩ lại đi.
Tô Quân cười hiền lành.
-Thanh nhi. Con không hề giống những mà ta được báo lại, sao con có thể từ chối cơ hội của mình như vậy chứ?
Trần Thanh nhăn mày.
-Đây không phải là cơ hội. Đây là mạng sống của sư phụ con mà.
Tô Quân nhẹ vuốt ve tay Trần Thanh, cười.
-Con thật tốt. Tên Phương Bảo Địa đó thật may mắn.
Trần Thanh nhăn mày chặt hơn.
-Sư phụ, người lại hiểu lầm rồi. Bọn con chỉ đang diễn kịch thôi. Con và hắn ta không có gì hết.
Tô Quân phì cười.
-Diễn kịch hay không, con là người biết rõ. Vi sư chỉ lấy kinh nghiệm của người đi trước mà nói với con thôi, hãy nhớ trân trọng những thứ trước mắt, bởi con người là vậy, đợi mất đi rồi mới vội kiếm tìm.
Trần Thanh bặm môi.
-Được rồi, sư phụ. Chúng ta đang nói chuyện của người mà.
Tô Quân gật đầu.
-Ừm, ta hiểu ý con. Nhưng Thanh nhi, hãy tôn trọng ý định của ta đi. Ta đã mệt mỏi lắm rồi, con hãy cho ta được giải thoát. Được không? Mặc dù con nói chuyện năm ấy không phải lỗi của ta, nhưng ta vẫn không cách nào thuyết phục bản thân vui vẻ mà sống sau bao nhiêu chuyện như vậy được.
Thấy Trần Thanh buồn, ông nói tiếp.
-Nhân sinh có hợp phải có tan. Thanh nhi à, gặp được con lúc cuối đời là may mắn của ta rồi. Có thể chữa bệnh cho A Phi, có thể nhận được con làm đệ tử, ta đã mãn nguyện rồi. Con cho ta đi trong thanh thản, nhé?
Tô Quân nắm chặt tay Trần Thanh, ép cậu phải nhìn vào mắt mình. Trong thấy đôi mắt già nua với đầy sự tang thương của ông ta. Cuối cùng Trần Thanh chỉ có thể cắn răng nuốt nước mắt vào trong, gật đầu.
Nếu đã quyết định rồi, cậu không có gì phải đắn đo nữa. Thế là Trần Thanh nghiêm túc hỏi Tô Quân.
-Con phải chuẩn bị gì ạ?
Tô Quân chỉ vào cái giường gỗ trong góc, nhẹ giọng.