Dưới cái nhìn đông lạnh của Liễu Đại Thiên, Phương Bảo Địa mỉm cười, giọng nói được nội lực mang đi, trãi rộng toàn sân đấu.
-Vậy xin phép Liễu Minh chủ, Phương mỗ ứng tuyển.
Bị nội lực tác động, đám đông giật mình. Vốn dĩ, bọn họ cũng lờ mờ đoán được Phương thần rèn võ công cao cường, thế nhưng, ai có thể ngờ được rằng trình độ của hắn đã đạt đến mức độ hiện tại. Cẩn thận cảm nhận, thậm chí chấn động mà hắn mang lại có xu thế ngang hàng với Liễu Đại Thiên. Nhưng…một kẻ chỉ hơn hai mươi tuổi như hắn sao lại có khả năng ngang hàng với một người đã tập luyện nhiều năm như Liễu minh chủ?
Chả trách năm ấy lúc thu nhận hắn ta, chưởng môn Nam Hồng Sơn - Vân Tiêu từng nói “Đây là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp”.
Đây mà trăm năm khó gặp? Đây rõ ràng là nghìn năm khó gặp đấy chứ!
Nhận thức được vấn đề, đám đông xúc động. Đi chuyến này quả nhiên là không tiếc mà!
Trái với vẻ hân hoan của đám đông bên dưới, tâm trạng của Liễu Đại Thiên phải nói là rất tệ. Chỉ thấy ông lâng lâng nhìn Phương Bảo Địa, bộ dáng như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Từ ban đầu, khi thấy ba “quái thai” kia xuất hiện, trong lòng Liễu Đại Thiên đã nhận định bản thân hôm nay vô duyên với cái ghế Minh chủ này rồi. Vốn dĩ hành động ban nãy chỉ là “làm màu” cho có, ít nhất cũng không để danh tiếng bản thân phải bị ảnh hưởng, rồi sau đó trên tiền đề bảo vệ tốt cái mạng của mình mà lui thân. Nhưng ông trăm triệu lần không ngờ tới, cái người đầu tiên lên “chống đối” ông ta lại là “đứa con rể” mà ông đã nhận định.
Để giải thích cho sự hiểu lầm này của Liễu Đại Thiên, phải quay ngược về ba năm trước từ lúc Trần Thanh mất tích. Ban đầu, mọi người đều mang tâm lý hóng chuyện, đánh cược thời gian Phương Bảo Địa tìm được Trần Thanh. Dù sao, động tĩnh năm đó Phương Bảo Địa gây ra cũng quá lớn, gần như là khuấy tung giang hồ lên vậy. Cho nên, theo quần chúng thì việc hắn tìm ra Trần Thanh chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng, một năm lại qua một năm, tung tích của Trần Thanh bật vô âm tính. Đến lúc này mọi người mới giật mình nhận thấy, sợ là cậu đã xảy ra vấn đề. Đối với kết luận này, dư luận chia làm nhiều luồng ý kiến: phần đông cảm thấy tiếc thương cho một “hồng nhang bạc mệnh”; một phần cảm thấy thương cảm cho Phương Bảo Địa; số ít vẫn giữ thái độ kiên quyết không tin, bảo tồn suy nghĩ cậu vẫn còn sống, chỉ là vì muốn tránh giang hồ mà ẩn cư đi thôi; nhưng cũng không ít người cảm thấy may mắn.
Những người “cảm thấy may mắn” trên hợp sức gây áp lực lên Hà Tâm Sinh, yêu cầu ông thay đổi thứ tự trong “Mỹ Nhân Bảng”, bởi: Trần Thanh đã chết, tên của cậu cũng nên gạch bỏ đi.
Thế nhưng, không biết tình cảm của Hà Tâm Sinh với Trần Thanh quá “thâm sâu” hay là vì muốn “trả thù” Phương Bảo Địa. Dù ngoại giới có tác động thế nào, hắn ta cũng “thà chết không chịu khuất phục”, quyết giữ vững thái độ “chai lì”, là thành viên nồng cốt của tổ chức “Trần Thanh còn sống, chỉ là đang ẩn cư”.
Ngoại giới như nổi điên, còn lòng Liễu Ngọc Như thì nổi sóng. Cô là con gái của Minh chủ võ lâm, từ nhỏ đã được mọi người xung quanh ca ngợi lấy lòng, lớn một chút đã được đề danh ngay vào Mỹ nhân bảng. Từ sớm, Liễu Ngọc Như đã ý thức bản thân là người “vạn chúng chú mục”, định sẵn là kẻ “đứng trên vạn người”. Vì thế, về vấn đề chung thân đại sự, cô vô cùng khắc khe. Theo Liễu Ngọc Như, chỉ có những bậc anh tài tuyệt thế mới xứng để cô gửi gắm tình cảm.
Bao nhiêu thiếu niên anh tài vây quanh, Liễu Ngọc Như đều xem như không thấy. Chỉ đến khi gặp được Phương Bảo Địa, trái tim thiếu nữ của cô lần đầu biết rung động là gì.
Phương thần rèn – Phương đại hiệp: ngoại hình ưu tú, võ công cao cường. Hắn anh hùng, hào sảng, trượng nghĩa. Mọi người đều nói hắn vô tình, cô lại có thể nhìn thấy sự ôn như ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Hắn không nhìn vào gia thế của cô, không đắm đuối nhan sắc cô như những kẻ phàm phu khác, chính sự lạnh lùng xa cách ấy lại làm trái tim cô lỡ nhịp. Liễu Ngọc Như tin rằng, hắn chính là đấng lang quân của mình, và tin rằng được làm ái nhân của hắn sẽ là chuyện hạnh phúc nhất trần giang.
Và Liễu Ngọc Như đúng.
Khi yêu, Phương Bảo Địa yêu bằng tất cả trái tim, như thể đặc cược cả sinh mệnh của mình vào đó. Ánh mắt hắn khi nhìn ái nhân, được giang hồ ca ngợi như thể có cả bể trời trong đấy vậy. Thế nhưng, sự âu yếm, yêu thương đó lại không dành cho cô.
Liễu Ngọc Như hận Trần Thanh.
Là cậu, cậu cướp đi Phương Bảo Địa, cướp đi tất cả mộng thanh xuân của cô, cướp đi tương lai mà cô chăm chút ấp ủ, cũng cướp đi vị trí trên Mỹ Nhân Bảng của cô.
Một tấm màn âm u bất chợt ập xuống, phủ kín tâm trí Liễu Ngọc Như. Thế nhưng, tưởng như bức màn đêm ấy sẽ theo cô đến cả cuộc đời, thì chợt một ngày bình minh lại ló dạng.
Trần Thanh mất tích.
Giang hồ bàng hoàng, Liễu Ngọc Như lại hân hoan. Không ai biết điều này có ý nghĩa như thế nào với cô, đó là một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa đã giam giữ cô bấy lâu nay. Một suy nghĩ không ngừng nhen nhúm trong tâm trí cô.
Nếu…nếu cậu không thể còn sống mà trở về, Phương Bảo Địa sẽ quay lại với cô phải không?