-Hắn muốn làm chức Minh chủ, ta không cản. Nhưng Trần công tử quên một điều, chức vụ này không phải là vật trong túi của Liễu mỗ. Ai cũng có thể lên đài để tranh chức.
Quả thật là một lũ rác rưởi, chả được tích sự gì. Liễu Đại Thiên thầm chửi rủa bọn họ trong lòng. Chỉ tiếc ban đầu ông đã lỡ miệng nói là không tham gia, bây giờ mà trở mặt thì còn gì là danh dự. Nhưng nếu ông không làm gì, chức Minh chủ này xem ra phải đưa cho Phương Bảo Địa. Thế nhưng, trao lại quyền cho một tên phản phúc, ông không cam tâm.
Trong lúc Liễu Đại Thiên đang đắn đo xem bản thân có nên vứt hết mặt mũi mà huỷ lời đã nói không, một bóng người đã bay lên trên đài.
Tà áo bay bay, bóng dáng đĩnh đạc, gương mặt tang thương, Hoàng Phi chấp tay.
-Hoàng Phi tham chiến.
Liễu Đại Thiên mừng như điên, so với Phương Bảo Địa, lão nhân Hoàng Phi này rõ ràng là lựa chọn tốt hơn. Đều nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, xem mối quan hệ giữa Hoàng Phi với Trần Thanh, tin rằng chờ cho ông ta lên được chức, hai tên kia sẽ không dễ sống rồi.
Tin tưởng như thế, nên Liễu Đại Thiên vội gật đầu.