Đại Ngưu cúi người cung kính chào Trần Thanh đang đi về phía mình.
-Ngưu thúc, thúc mua giúp ta mấy chậu hoa trồng mẫu đơn, tìm loại trang trọng một chút. À, tiền ta đưa thúc, nếu cần thêm thì nói với ta. Danh sách chi tiêu thúc cứ ghi chú lại, giống như trước đây, cuối tháng đưa sổ sách ta kiểm tra là được.
-Vâng thiếu gia. – Đại Ngưu đáp rồi lập tức đi liên hệ nơi bán chậu có tiếng trong trấn.
Ăn xong bữa sáng người làm chuẩn bị, Trần Thanh tiếp tục ra ngoài “hóng” tin. Nghĩ đến bữa ăn của mình mấy hôm nay, cậu lắc đầu ngán ngẩm.
Món ăn ở đây không hợp khẩu vị, cậu vì tránh hiềm nghi nên không thể ăn sáng trong không gian, cũng không thể giành bếp với hai cái kẻ luôn say mê cấm chốt trong đó mà luyện tập.
Trưa cậu chỉ có thể giải quyết bữa ăn trong mấy tiệm cơm trên đường đi, chỉ có bữa chiều về tửu lâu ăn thử món hai đầu bếp nấu là được cải thiện đôi chút.
Đi cả một ngày, tối về chăm chút cho không gian xong, dẫu cơ thể được linh tuyền xoa dịu, nhưng tâm lí cậu cũng không thoải mái, thế là chẳng thèm ăn thêm gì mà ngủ thẳng.
Càng nghĩ, khao khát kiếm thật nhiều tiền, xây được một cái nhà riêng của Trần Thanh càng mãnh liệt. Đợi mọi thứ đi vào “guồng” hoạt động, cậu nhất định phải hưởng thụ nhân sinh, làm gì thì làm, nhưng không thể bạc đãi bản thân được.
Sau mấy ngày liên tiếp cứ đi vòng vòng như vậy, Trần Thanh đã có cái nhìn tổng quát về thời đại này, nên cậu kết thúc chuỗi ngày “lưu lạc” ngoài đường.
Hiện tại, Trần Thanh đang ngâm mình trong dòng sông linh tuyền, cạnh cậu là một ly nước đào mát lạnh. Đào này là cậu hái trong không gian, dùng đồ ép chuyên dụng tìm được trong đống kệ hàng, sau khi ép lấy nước thì cho đá lạnh vào, uống vừa mát vừa ngon.
Ngâm mình trong linh tuyền, thỉnh thoảng nhấp một ngụm đào tươi mát, nhân sinh thật thỏa mãn.
Cạnh Trần Thanh là bốn chậu mẫu đơn ( đỏ, trắng, vàng, hồng ), thân cây xanh chắc, cao ngang ngực Trần Thanh, nụ hoa to bằng hai tay cậu ghép lại, hàng trăm cánh hoa sáng bóng ôm lấy nhụy hoa e ấp. Một bông hoa đã đẹp vậy rồi, thế nhưng mỗi chậu lại nở đầy hoa, đếm không xuể, phủ kín thân cây trong sắc màu rực rỡ.
Mục tiêu sử dụng chúng: “Lễ hội mẫu đơn”.
Trần Thanh không có ý định tham gia lễ hội, cậu không thích chường mặt cho mọi người nhìn, càng không thích nhận 1000 lượng bạc rồi cầm củ khoai phỏng này cho mọi người dòm ngó, mục đích của cậu gọn gàng, dứt khoát: “Ngô viên ngoại”.
Theo lời kể, đây là một người có tấm lòng nhân hậu, ít nhất ngoài mặt là vậy. Là quán quân hàng năm của lễ hội mẫu đơn, cũng là người biết kinh doanh, sử dụng lễ hội này để tô điểm mặt mũi trong giới kinh doanh.
Và điều quan trọng nhất, vườn hoa của người này bị đối thủ phá hoại, hiện tại hẳn đang gấp rút tìm ít nhất là một chậu hoa đạt chuẩn cho trận đấu sắp tới.
Nhìn trái nhìn phải, chẳng phải ông ấy quá phù hợp để làm đối tác với cậu hay sao. Nhà cửa của cậu, tương lai của cậu, vợ con của cậu, hiện tại đành nhờ ông ấy vậy.
Nhân bóng đêm chuyển hết bốn chậu hoa ra ngoài, để ở một góc phòng. Rồi Trần Thanh lên giường ngủ, trong mũi thoang thoảng hương thơm thanh ngọt của mẫu đơn, tinh thần buông lỏng, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Trần Thanh dậy trễ hơn mọi ngày. Hôm qua cậu ngủ rất ngon, hình như mấy chậu mẫu đơn này có tác dụng an thần.
Dùng bàn chải trong không gian đánh răng sạch sẽ, cậu rửa mặt, thay đồ rồi đi ra ngoài. May nhờ có Đại Ngưu mà tủ đồ của Trần Thanh đã bổ sung kha khá trang phục, cậu cũng không phải quanh đi quảnh lại chỉ có vài bộ. Chất liệu vải cũng tốt hơn mấy cái cũ của cậu rất nhiều. Hôm nay, cậu mặc một bộ bạch y, trông vô cùng cuốn hút.
Ngắt lấy một đóa mẫu đơn hồng đem theo, Trần Thanh mở cửa ra ngoài.
-Thiếu gia.
Đại Ngưu cung kính chào cậu.
-Ngưu thúc, tửu lâu của ta có xe ngựa không?
-Hồi thiếu gia. Xe ngựa trước đã bán lúc dừng hoạt động, may mắn tiểu nhân đã mua mới một chiếc. Hiện đang để ở cửa sau cạnh bếp ạ.
-Ta cần dùng nó, thúc cho người chuẩn bị giùm ta.
-Vâng, thiếu gia.
Đại Ngưu căn dặn Thúy Hoa gấp rút sắp xếp xe ngựa, rồi gọi Tề Quang (tiểu nhị ) theo cậu đánh xe. Trước khi đi, Trần Thanh quay qua dặn ông.
-Trong phòng ta có để vài món đồ quan trọng. Tạm thời đừng cho người vào dọn dẹp. Đợi ta về.
Phòng cậu hàng ngày đều có người vào quét dọn, lau chùi, xử lý quần áo bẩn và thay chăn đệm mới sạch sẽ. Bọn họ sau khi được hỏi ý Trần Thanh, thống nhất là sẽ vào dọn dẹp khi cậu cần ra ngoài. Nhưng hôm nay, cậu đặt mấy chậu hoa trong đó, sợ có người vào sẽ vô ý va chạm phải.
Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường, mục tiêu là viện tử của Ngô viên ngoại.
“Huýt”
Dây cương giật mạnh, con ngựa đang chạy bon bon giảm bước dần rồi dừng hẳn, vén tấm màn xe lên, bên ngoài là tấm bảng “Ngô gia viện”.
Tề Quang nhảy xuống gõ cửa, sau một lúc cánh cửa được mở ra từ bên trong, một nam nhân mặt mũi bình thường nhìn Tề Quang. Rồi quay sang nhìn chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng bên cạnh, hắn nhẵn nại.
-Xin hỏi có chuyện gì?
Tề Quang dúi cho hắn ta vài văn tiền, nhẹ giọng.
-Nhờ đại ca nhắn lại với Ngô viên ngoại, là có Trần công tử cầu kiến, mục đích là giúp ngài phân ưu.
Tên sai vặt ước lượng số tiền trong tay, hài lòng gật đầu với Tề Quang rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, cánh cửa được mở rộng ra, tên sai vặt gật đầu với Tề Quang.
-Lão gia có lời mời Trần công tử.
Tề Quang vội quay lại xe ngựa, vén rèm xe rồi đỡ Trần Thanh xuống. Gã sai vặt khi nhìn mặt nạ trên mặt cậu có nhíu mày một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại cúi chào.