Khách quan này tức giận, làm sao hắn biết một người trẻ tuổi như thế lại có trù nghệ cao như vậy được. Nếu biết…à mà chưa chắc, làm cái gì lại tính đắc như vậy hả! Món ăn bình thường chỉ có giá 50 văn tiền, chỉ đổi người nấu lại lên tận 500 văn tiền, có còn cho dân thường ăn không hả. Bộ chỉ định làm cho kẻ có tiền à?
Nội tâm vị khách này gào rú. Nhưng đắn đo một hồi, ngửi thấy mùi vị bàn bên đang tra tấn mình. Hắn quyết định. Thôi kệ, 500 thì 500, dù sao “tiền nào của nấy”, xem cái mùi này, xem cái vẻ mặt của tên Lý viên ngoại cật hóa ( cật hóa: tham ăn ), xem chừng tiền này bỏ không tiếc. Xem như xa xỉ một lần vậy.
Thế là vị khách mang quyết tâm tráng sĩ chặt tay gọi tiểu nhị đang định đi ngang mình lại.
-Tiểu nhỉ, cho ta gọi món.
Thái Lộc vội đưa thực đơn ra.
-Khách quan, mời ngài chọn món.
-Ta muốn gọi món “cua xào me sốt hành” và “canh bò cay” giống bàn đó. – Hắn chỉ vào Lý Tiền. – Chọn lão bản của ngươi làm.
Thái Lộc vội thưa.
-Thật xin lỗi khách quan. Lão bản mỗi ngày chỉ nấu mười món. Ngoài năm món ban đầu Lý viên ngoại gọi ra, còn lại đều do Ngô viên ngoại gọi rồi ạ.
Thái Lộc chỉ vị Ngô viên ngoại đang đắc ý ngồi bàn trong gốc. Vị khách này nghe hắn nói vậy, tức giận mắng.
-Cái gì mà mỗi ngày chỉ nấu mười món. Các ngươi tại sao từ đầu không nói sớm!
Thái Lộc vội chỉ vào một dòng chữ được khắc bên dưới thực đơn. Trên đó ghi rõ “Lão bản của Mỹ Thực Lâu mỗi ngày chỉ tự tay làm mười món ăn, chân thành cảm ơn sự ủng hộ của quý khách”
Dòng chữ được khắc không nhỏ, nhưng do mấy khách nhân thường chỉ nhìn tên món ăn và giá tiền, mà không để ý phía dưới.
Vị khách nhân này tiếc hận. Mười món, hắn mà chỉ làm có mười món. Có biết như vậy là rất độc ác không hả. Những món ăn do các đầu bếp khác làm đương nhiên cũng ngon, nhưng so với các hương vị kia, lấy gì mà so hả! Vị khách này quyết định từ mai, nhất định phải đến sớm nhất, phải ăn được món ăn của vị lão bản này hắn mới chịu được.
Tâm lý của vị khách này cũng là tâm lý chung của những vị khách không được gọi món khác. Tất cả cùng chung một quyết tâm là từ mai phải đến thật sớm, và đó cũng là mục đích của Trần Thanh. Đều nói cái gì càng hiếm sẽ càng quý, Trần Thanh muốn chính là tâm lý “cầu mà không được” này, khiến những khách hàng này phải ưu tiên đến Mỹ Thực Lâu dùng bữa. Cho dù lúc đến không thể ăn được món cậu nấu, họ cũng sẽ gọi món do đầu bếp khác làm.
Thêm việc nữa là Trần Thanh không muốn mệt chết mình, cậu mở tiệm để kiếm tiền, để hưởng lạc chứ không phải để cắm đầu vào bếp mà làm từ sáng đến tối. Bao nhiêu năm từ nhân viên mới vươn lên được ông chủ, cậu nhất định phải hưởng thụ nhân sinh mới này.
Sau khi nấu xong năm món mà Ngô viên ngoại gọi. Trần Thanh cởi trang phục nấu nướng đang mặc ra, rửa sạch tay rồi ra ngoài.
-Đại ca!
Trần Thanh chấp tay chào Ngô viên ngoại. Từ dạo bán xong chậu mẫu đơn, cậu và ông ta không gặp lại. Hôm nay khai trương, cậu có cho người gửi thiệp mời đến tận Ngô gia viên. Không ngờ vị viên ngoại này thật sự đến.
Ngô viên ngoại đang ăn đầy miệng, cố nuốt xong ngụm đồ ăn trong miệng xuống, ông cười xòa.
-Trần đệ đến rồi. Thật không ngờ tay nghề nấu nướng của đệ lại tuyệt như vậy. Quả thật là mỹ vị nhân gian.
-Ngô ca quá khen rồi. Đa tạ đa tạ…
Trần Thanh vội cám ơn ông. Bên kia, Lý viên ngoại sau khi chén sạch cả bàn đồ ăn, bát đĩa đã sạch bóng thì vội chạy sang đây, tay bắt mặt mừng cùng Trần Thanh.
-Trần lão bản. Nửa đời còn lại của lão phu, ba bữa phải nhờ vào Mỹ Thực Lâu rồi! Ngài mai ta nhất định đến sớm, công tử ngài nhất định phải làm mấy món khác cho lão phu thử đấy.
Trần Thanh vội gật đầu cười. Mấy khách nhân khác trong quán nghe vậy vội lên tinh thần, đối thủ số một đã xuất hiện. Lão Lý viên ngoại này nói được nhất định làm được, không chừng ngày mai trời chưa sáng đã đến đây rồi, nếu lão một lượt gọi cả mười món, thì bọn họ sống sao đây. Cho nên, tất cả đều dặn lòng ngài mai nhất định phải đến thật sớm.
Trần Thanh trò chuyện cùng hai vị viên ngoại một lát rồi xin phép vào trong. Ngô viên ngoại không cản, ông đang muốn hưởng thụ bữa ăn của mình, thật sự là quá ngon rồi. Lý viên ngoại cũng không giữ cậu, ông viện lí do ôn chuyện cũ với Ngô viên ngoại mà ngồi lại, cùng dùng bữa với ông ta. Nội tâm Ngô viên ngoại gầm rú, cái gì mà “ôn lại chuyện cũ”, ông với lão già này có cái gì để mà ôn chứ! Tên này vì muốn ăn ké mà chuyện hoang đường như vậy cũng nói được. Đã vậy, làm phận ăn ké mà còn không biết điều. Thản nhiên tranh đồ ăn với ông, năm món này có bao nhiêu, ông đây còn sợ là ăn không đủ này, lão ta đã ăn đầy mâm rồi mà còn qua đây cướp. Quả thật không phải chuyện mà người thường có thể làm được.
Nội tâm phun tào là vậy, nhưng ngoài mặt Ngô viên ngoại cũng tươi cười, mượn một bữa cơm mà kết được một mối quan hệ đương nhiên ông lời rồi. Chỉ là cố gắng tăng tốc độ đũa trong, chỉ sợ lỡ một giây mâm cơm trên bàn sẽ biến mất. Cho nên hai người thay vì nói là “ôn chuyện”, thì nên nói là “tranh thực” ( tranh giành mỹ thực ).