Khoảng cách từ cổng đến nhà chính khá xa, Trần Thanh do được linh tuyền cải tạo nên đối với cậu việc đi một đoạn đường như vầy là quá dễ, còn đám người theo sau không được thoải mái như vậy. Bọn họ chảy mồ hôi đầm đìa, hai chân như muốn rụng rời. Nhưng trông thấy thiếu gia nhà mình bình tĩnh như thường, họ cũng không dám nói gì, cắn răn lết theo cậu. Đợi đến vào nhà chính, đứng trước thiếu gia đang ngồi yên tĩnh trên ghế, hai chân bọn họ đã run run.
Nhìn thấy đám người mặt xanh mét, mồ hôi đầm đìa trước mặt, Trần Thanh mới sực nhớ ra hình như khoảng cách từ cổng đến đây hơi xa. Thấy bọn họ mệt thành như vậy cậu cũng thấy tội, nhưng không thể kêu bọn họ ngồi ngang với mình được. Cậu an ủi bản thân, thôi xem như cho họ luyện tập vậy.
Đại Ngưu cố gắng bình ổn hô hấp đứng cạnh Trần Thanh, khi đám người mới quỳ lạy chủ nhân, ông né sang một bên, đợi bọn họ đứng dậy rồi thì quay lại chỗ cũ.
Trần Thanh nói.
-Đây là Đào viên cư, về sau các ngươi sẽ làm việc ở đây. Nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi là phục vụ chủ nhân cho chu đáo. Bây giờ mọi người lần lượt giới thiệu bản thân đi.
Thật ra lúc mua bọn họ có nói qua tên của mình. Nhưng số lượng quá nhiều Trần Thanh không nhớ hết, cho nên yêu cầu họ nói lại.
Nam nhân trung tiên cung kính nói.
-Bẩm thiếu gia, tiểu nhân gọi Phạm Hưng. – Theo yêu cầu của Trần Thanh, đám người này cũng gọi cậu là thiếu gia.
-Được. Hưng thúc, về sau thúc sẽ là quản gia của Đào Viên Cư, các công việc một lát ta sẽ nói với thúc.
Phạm Hưng vâng dạ rồi lùi ra sau, thê tử của ông bước lên cúi chào.
-Bẩm thiếu gia, tiểu nhân gọi Phan Thúy.
Trần Thanh gật đầu.
-Được thím Thúy. Sau này thím phụ trách việc nấu nướng cho hạ nhân, còn các bữa ăn của ta thì ta tự lo được, mỗi sang thím giúp chuẩn bị sẵn nguyên liệu để trên bàn cạnh nhà. Ngoài ra, nhờ thím giúp rửa chén đĩa bẩn và giặt giũ giúp quần áo dơ thôi. Chén đĩa sẽ để trong một cái rổ tre đặt tại cái bàn phía bên ngoài, sau khi thím rửa xong cứ phơi chúng trên bàn đó. Còn quần áo to cũng để trong một cái rổ khác, thím giặt xong phơi ở sào đồ cạnh bên. Khi nào chúng khô ta sẽ tự dọn dẹp. Ngoài ra, thím cũng phụ trách vườn rau và chuồng gia súc. Lúc nãy khi đi ngang đây chúng ta đã đi ngang qua chúng rồi, một lát thím đi xem lại cho cẩn thận. Không vấn đề chứ?
Phan Thúy vội gật đầu.
Năm thanh niên còn lại cũng lần lượt đi lên thưa.
-Bẩm thiếu gia, tiểu nhân là Đỗ Nhị / Đặng Hùng/ Dương Nam / Phan Huy / Huỳnh Vũ ạ.
Trần Thanh gật đầu rồi nói.
-Các ngươi cũng thấy các cây trồng trong khu đất rồi đó. Nhiệm vụ các ngươi là mỗi sáng phải phân công nhau mà tưới tất cả cây trồng trong Đào viên, tuyệt đối không được phép để sót một cây nào. Việc phân công như thế nào tùy các ngươi, ta không can thiệp. Sử dụng nước trong hồ kia mà tưới. – Trần Thanh chỉ tay ra ngoài cửa, rồi cậu nói tiếp. – Ngoài ra, các người lần lượt phân công nhau canh gác tại bốn trụ giữ ở bốn gốc của Đào viên. Nếu phát hiện có gì khác thường thì đánh chuông trên trạm, mọi người nghe chuông sẽ tập trung để xử lý. Yên tâm, không gian trên đó rất tốt, ta đã làm mái che tránh nắng mưa, lại chuẩn bị sẵn sàng bàn và ghế, các ngươi sẽ không mệt. Nhưng các ngươi tuyệt đối không được lơ là, để ta biết có kẻ đột nhập vào Đào viên, bất kể từ phía nào, bốn người các ngươi sẽ phải rời nơi đây ngay lập tức.
“Rời nơi đây ngay lập tức” – Một là bị bán lại trung tâm, hai là mất mạng. Năm người nghe cảnh cáo của Trần Thanh vội gật đầu tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Sau đó lui về sau, khép nép đứng cùng hai người còn lại.
Trần Thanh chỉ vào Đại Ngưu.
-Đây là Ngưu thúc. Ta có kinh doanh một tửu lâu, là Mỹ Thực Lâu, không chừng các ngươi có nghe thấy. – Đám người vội gật đầu xác nhận, Mỹ Thực Lâu danh chấn bên tai bọn họ, thật không ngờ ông chủ của Mỹ Thực Lâu lại là thiếu gia nhà mình. – Ngưu thúc là chưởng quầy của Mỹ Thực Lâu, thân phận cũng như mọi người. Về sau Ngưu thúc sẽ thường xuyên đến đây, mọi người biết mặt để sau này tiện giao tiếp.
Bảy người vội cúi chào Đại Ngưu, ông cũng chào đáp lễ lại họ, thái độ hòa nhã.
Trần Thanh quay qua Đại Ngưu.
-Ngưu thúc, về sau mỗi sáng ta sẽ đến Mỹ Thực Lâu để làm mười món như yêu cầu, sau đó sẽ quay về đây. Thúc có gì cần liên hệ cứ đến đây tìm ta.
-Vâng, thiếu gia.
Trần Thanh gật đầu.
-Vậy được rồi, thúc quay trở lại Mỹ Thực Lâu đi. Không có thúc, không biết Đinh Nhân có ổn không nữa.
Đại Ngưu cười.
-Thiếu gia quá lo lắng rồi. Vậy tiểu nhân xin phép ra về.
Trần Thanh gật đầu đồng ý, chờ ông đã ra ngoài thì quay sang đám người trước mặt.
-Trong khu bếp tập thể có sẵn thịt và các nguyên liệu nấu nướng, là hôm trước ta ngỏ lời với trưởng thôn nhờ thôn dân mua giùm. Rau quả trong vườn rau cạnh bên, mọi người muốn ăn gì thì hái, ta không khó khăn, nhưng ăn bao nhiêu thì chỉ hái bấy nhiêu, tuyệt đối không được phung phí.
Ngừng một chút, cậu nói tiếp.
-Nhà chính này, một khi không có sự đồng ý của ta, mọi người không được vào, nếu có việc chỉ cần đứng bên ngoài gọi, ta sẽ ra. Ta cũng không cần mọi người giúp quét dọn phòng ốc, tự ta đảm đương được.
Mọi người liên tục vâng dạ, cậu nói tiếp.
-Mỗi tháng ta sẽ phát lương cho mọi người, Hưng thúc là 10 văn tiền, những người khác là 5 văn tiền, ngoài ra mỗi tháng mỗi người sẽ được phát 20 cân gạo, 1 cân thịt. Về sau nếu ta thấy thái độ mọi người làm việc tốt, sẽ thưởng thêm.
Mấy người làm vội gật đầu cảm tạ, thầm cảm thán bản thân quá may mắn rồi. Hạ nhân nhà ai lại còn được phát thịt như vậy, lại còn được phát tận 20 cân gạo một tháng. Vị thiếu gia này quả nhiên phóng khoáng.
Thấy mọi người đã vui vẻ thoải mái hơn, Trần Thanh không quên cho một gáo nước cảnh tỉnh.
-Yêu cầu của ta với hạ nhân không cao, chỉ cần làm việc tốt thì ta không can thiệp công việc của mọi người. Nhưng nếu mọi người lơ là công việc, ta sẽ không giữ mọi người nữa.
Mọi người nghe vậy, thiếu điều quỳ xuống hứa bản thân tuyệt đối siêng năng làm việc, tuyệt không phụ sự tin tưởng của thiếu gia.
Rồi Trần Thanh chỉ vào khu nhà hạ nhân.
-Đó là nơi ở của mọi người, Hưng thúc và thím Thúy một phòng, năm người còn lại mỗi người cứ ở một phòng, về sau nếu có thêm người sẽ phân phối lại. Việc quét dọn các phòng trống cũng do năm người phân công làm.