[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 53: Vả mặt Trần gia ( 4 )



Tri huyện thầm cản thán tên Trần Thanh này quả nhiên gian thương bất thiện. Viết một bức thư “hối lộ” ông cũng có thể viết phong hoa tuyệt đại như vậy, nghe cứ như thể hắn ta kính nể ông lắm.

Về tên Trần Thanh này, tri huyện không hề lạ.Chưa kể chuyện gần nửa năm trước, Ngô viên ngoại đích thân đến trước mặt ông, tốn một số tiền không nhỏ nhờ ông sửa lại hộ tịch cho hắn. Ông cùng Ngô viên ngoại giao tình nhiều năm, cũng nhận không ít chỗ tốt từ người này. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy vị viên ngoại bề ngoài thiện lương, bên trong không ít quỷ kế này chấp nhận đứng ra mặt vì kẻ khác, lại là một kẻ táng tận lương tâm, dám đoạn tuyệt với cha mẹ mình.

Nhưng nhận tiền của người phải làm việc, thế là ông tự tay thay đổi thông tin trong sổ hộ tịch tại huyện, đổi người này thành mồ côi từ bé, tứ cố vô thân. Chỉ cần chuyện này không kinh động lên cao, tuyệt đối thiên y vô phùng. Ý nghĩ của ông là một tên thôn quê nhỏ bé, nghèo đói như Trần Thanh thì gây ra chuyện gì được chứ. Nên vô tư hành động. Nay bị bản thân năm xưa vả mặt, xem đi, bây giờ hắn không cần đợi ai kiện cáo, tự thân hắn đã mang chuyện khó đến cho ông rồi này.

Nhưng rõ ràng là người này sống quá biết chuyện, nhìn mười lượng vàng trong hộp. Trong đầu tri huyện đã nghĩ đủ cách để sử dụng nó rồi đây.

Cho dù trong bụng tri huyện đang tính toán chuyện gì, vẻ mặt của hắn vẫn như thường. Nhiều năm quan trường, đã luyện cho hắn trình độ “diễn kịch” không thua bất kì kép hát nào. Nên kẻ dưới chỉ thấy tri huyện xem qua hai mẩu giấy trình lên, thì mặt ngày càng nghiêm khắc, rồi ông đưa một tờ giấy cho sư gia ngồi cạnh.

“Bốp”

-Hay cho vợ chồng Trần Dũng. Thật không ngờ các ngươi dám xem thường phép tắc Đại Hạ ta. Chuyện mưu đồ giết hại con mình cũng dám làm, còn chuyện nào các ngươi không làm được hả?

Bùi thị vội la lớn.

-Không có…Huyện thái gia, con không có…

Tri huyện gõ thêm một tiếng, Bùi thị sợ run không dám nói tiếp, chỉ biết nhìn hắn trừng trừng.

-Không có, bằng chứng rành rành còn chối cãi. Chuyện con trai ngươi Trần Thanh nửa năm trước mất tích, ai lại không biết. Quan sai đến hỏi thì thôn ngươi nói là hắn bất hiếu đã đoạn tuyệt quan hệ với thôn. Nhưng từ điều tra lại là hắn bệnh nặng không khỏi, các ngươi nhẫn tâm đoạn tuyệt rồi đuổi hắn đi. Trần Thanh từ dạo đó mất tích, nếu không phải thôn ngươi đã giấu người, thì hẳn là đã chết mất xác.

Bùi thị dập đầu liên tục lên sàn, trán đổ máu.

-Oan quá thái gia, không phải vậy. Thằng ba của con hiện nay là ông chủ của Mỹ Thực Lâu.

Tri huyện phì cười.

-Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây. Hộ tịch huyện nha ghi rõ Trần Thanh công tử song thân mất sớm, tứ cố vô thân. Vợ chồng ngươi lại là cha mẹ nào của hắn? Thấy tên giống nhau bèn cố mà nhận thân, nếu hôm nay ta không trị tội ngươi, thì làm sao có thể răn dạy kẻ khác. Người đâu!

Tri huyện gọi một tiếng, đám quan sai hai bên đồng loạt hô “Dạ”. Giọng mạnh mẽ muốn lật tung nóc phủ nha.

Trần Dũng cùng Bùi thị không phản ứng gì. Hiện tại hai người chết trân tại chỗ. Huyện thái gia nói lão bản của Mỹ Thực Lâu không phải là con của họ? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng giọng nói y chang mà? Chẳng lẽ chỉ là giống nhau thôi sao? Cũng phải, vị công tử đó không phải liên tục nói với họ mình không phải con họ sao. Viết bớt trên tay cũng không có. Chỉ là bọn họ thấy cậu ta giàu có nên không thể chấp nhận sự thật thôi.

Nghĩ đến có thể bản thân đã sai lầm. Hai người hối hận không thôi. Tại sao chứ, tại sao không chịu tra rõ thông tin rồi hãy hành động chứ. Bây giờ mọi việc vỡ lẽ như vầy rồi.

Nghĩ đến hiện trạng của bản thân. Vợ chồng Trần Dũng chợt tỉnh dậy, vội vừa khóc vừa dập đầu liên tục với tri huyện.

-Huyện thái gia. Con sai rồi, con không dám nữa…

-Huyện thái gia. Xin người tha cho con, là con nhận nhầm người. Con không hề có ý xấu.

-Huhu, con biết tội rồi, đừng xử tội con…huhu….

Rồi họ quay qua quỳ lạy với hạ nhân của Trần Thanh.

-Các vị đại nhân, thỉnh tha thứ cho ta, là bọn ta có mắt không tròng, nhận nhầm Trần công tử…

-Các đại nhân, ta thật không hề có ý xấu. Chỉ vì thương nhớ con trai mà nhận lầm người, thỉnh các vị thông cảm cho người mẹ đáng thương như ta…

Mấy người Phạm Hưng né mấy cái quỳ lại của bọn họ, không nói tiếng nào. Chỉ nhìn chăm chăm vào huyện thái gia. Bọn người này năm lần bảy lượt muốn khó dễ thiếu gia nhà họ. Chuyện hôm nay, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng được. Nếu không, chờ khi về đến nhà biết ăn nói thế nào với thiếu gia đây.

“Bốp”

Tri huyện gõ mạnh mộc đường, hai người Bùi thị vội im lặng. Thân hình run rẩy.

-Hồ đồ, quá sức hồ đồ. Gây lỗi xong rồi các ngươi ở đây cầu xin, nếu bỏ qua cho khác nào luật lệ Đại Hạ ta chỉ là một trò đùa.

Rồi ông nói tiếp.

-Tội thứ nhất: dám vu oan cho Trần Thanh công tử, còn nhiều lần làm phiền, tổn hại danh dự của ngài ấy. Hiện tại tạm giam vào lao, từ ngày mai bị dắt đi thị chúng trong hai ngày, để người người biết tội. Ngoài ra phải bồi thường cho Trần công tử 200 lượng bạc làm phí tổn thất tinh thần. Tội thứ hai: tất trách với thân sinh, nếu về sau phát hiện con trai Trần Thanh của ngươi đã mất mạng sẽ phán thêm tội mưu sát. Phạt các ngươi đứng trước ngọ môn ba ngày, kể rõ tội cho mọi người biết mà răn đe.

Bùi thị vừa nghe phải đưa Trần Thanh 200 lượng bạc thì đã ngất xỉu ngay trên công đường, chỉ còn Trần Dũng đang quỳ mọp bên dưới, người run rẩy. Nhưng không ai quan tâm đến hai người họ, tri huyện vẫn nói tiếp.

-Trưởng thôn của Trần gia thôn làm việc tất trách, dung túng thôn dân làm điều sai trái. Đinh bộ đầu, ngươi dẫn theo người đến Trần gia thôn điều tra hiện trạng của Trần gia thôn Trần Thanh, đồng thời ban lệnh cách chức trưởng thôn hiện tại, bổ nhiệm người mới lên thay thế.

Vị quan sai đứng cạnh tri huyện vội chấp tay vâng dạ.

“Bốp”

-Chuyện này đến đây kết thúc. Nếu về sau người Trần gia còn có mưu đồ gây rối với Trần Thanh công tử, tội gấp năm lần, tuyệt không tha thứ. Bãi đường!

Hai bên nha sai dồn dập gõ cây gậy đang cầm trong tay vào đất, thông báo vụ án đã xử xong. Tri huyện cũng mặc kệ mấy người dưới công đường, đứng dậy đi vào trong. Thật ra cách xử của tri huyện là hoàn toàn sai, qua loa tất trách, chỉ dựa vào phán đoán của bản thân mà ông đã quyết định tội lỗi cho hai người Bùi thị. Nhưng ai bảo nơi đây Tri huyện là to nhất, kết quả xử như thế nào còn không phải là tùy vào ý của ông.

Bên dưới, Trần Dũng cũng đã ngất xỉu từ lúc nào. Nha sai bèn kéo hai người họ nhốt vào lao, dọc đường không ngừng bịt chặt mũi bởi mùi hôi mà hai người lúc nãy sợ quá mà “đi” ra quần.