Vừa nghe mình bị giáng chức, Trần Quốc đã té ngồi xuống đất, mặt mũi bơ phờ. Sau khi biết người tiếp nhận chức vụ của mình là Trần Khế, lại nghe giọng điệu móc mỉa của đối phương. Ông giận run.
Vội vươn tay nắm lấy chân của quan sai, ông lắc đầu.
-Quan gia, chuyện hai người kia không liên quan đến tiểu nhân. Là tự bọn họ làm, ngài muốn xử cứ xử tội họ, tiểu nhân là vô tội.
Trần Hữu Thiên cùng Trần Thiên Ái nãy giờ đứng chết lặng trong một góc, nghe thấy ông nói vậy bèn lớn tiếng phản bác.
-Trưởng thôn, sao ông lại nói vậy, rõ ràng chuyện này là ông bày vẽ cho cha mẹ ta làm.
-Đúng vậy quan gia, mọi việc là do ông ấy. Là ông ấy nhất định nói vị lão bản kia là thằng mất dạy, nên cha mẹ mới tin lời ổng mà đi nhận người.
-Đúng vậy, cũng là ổng một hai căn dặn cha mẹ ta phải làm lớn chuyện, để vị lão bản kia biết khó mà lui, cha mẹ ta nói câu nào cũng là do chính ổng dạy.
-Đúng vậy, là ổng, không liên quan đến nhà ta.
Trần Quốc quay đầu, gầm lên với hai người.
-Câm miệng cho ta!
Trần Khế cười.
-A Quốc, ngươi đã không còn là trưởng thôn của thôn này, đừng có tự tiện quát nạt thôn dân như vậy. Làm trưởng thôn, ta sẽ cảm thấy đau lòng.
Rồi ông quay qua nhìn hai người kia.
-Ông ta không còn là trưởng thôn nữa, cẩn thận xưng hô của bọn ngươi. Về việc cha mẹ ngươi, dù nguyên nhân là gì, cũng là hai người ấy tự làm tự chịu.
Hai người Hữu Thiên muốn phản bác lại, Trần Khế đã nói tiếp.
-Tranh cãi với ta không giúp ích gì đâu. Các ngươi bây giờ cần quan tâm là kiếm đâu ra 200 lượng bạc kia kìa. Thôn này nghèo, không có tiền hỗ trợ cho các ngươi đâu.
Nghe lời Trần Khế, hai người Hữu Thiên mới sực nhớ đến món nợ 200 lượng trên vai, tức khắc người ỉu xìu, lòng giận cha mẹ mình sao lại gây sự đến mức này chứ.
Thấy mấy người đã xử lý “việc nhà” xong, Đinh Lương nói tiếp.
-Trần Thanh của Trần gia thôn, từ nửa năm trước biệt vô âm tín. Huyện thái gia nghi ngờ người Trần gia thôn giam người trái phép. Đặc biệt phái ta đến đây điều tra. Tất cả người của T0n gia đều thuộc dạng khả nghi, phải bị bắt lại thẩm vấn.
Mấy người Trần gia lúc này nhao nhao lên.
-Không có đâu quan gia, bọn con không có.
-Đúng vậy, thằng ba Thanh nó đã ra khỏi thôn rồi, tận mắt con chứng kiến mà.
-Bọn tiểu nhân không có giam giữ nó…
Đinh Lương giơ tay ngăn mọi người.
-Chuyện này sự thật ra sao, tự ta sẽ điều tra rõ. Các người không cần phải hấp tấp. Thêm nữa, nếu thật sự các người không giam giữ ngươi, vậy hắn ta hiện tại ở đâu? Theo điều tra, lúc ra khỏi thôn hắn mang trọng bệnh. Huyện thái gia nghi ngờ người đã thiệt mạng, nếu đúng vậy chúng ta sẽ tri cứu trách nhiệm này lên đầu người Trần gia.
Cuối cùng ngày này cũng đến, sự việc của Trần Thanh nửa năm trước bị phanh phui, người Trần gia khóc lóc, liên tiếp tiếng trách cứ vang lên.
-Huhu. Toàn bộ là tại Trần Dũng với Bùi thị, là hai người ép nó đi mà.
-Đúng vậy, tội của hai người ấy. Sao bọn ta phải chịu vậy…huhu…
-Cũng tại trưởng thôn, lúc đó ta đã nói không được rồi, cũng là trưởng thôn ghi giấy đoạn tuyệt cho nó, còn đuổi nó ra ngoài.
-Cái gì mà trưởng thôn, ông ta vốn dĩ có còn là trưởng thôn đâu. Hại dân mình như vậy, hèn gì huyện thái gia đuổi ổng xuống, không cho làm nữa.
-Huhu…chuyện ai làm quan trọng cái gì hả? Bây giờ lo mạng mình đi kìa, lỡ thằng ba Thanh mà chết thật…chúng ta bị xử sao đây…
-Cầu trời cho thằng ba Thanh còn sống…
-Đúng vậy, cầu trời phù hộ…
Nếu Trần Thanh biết người Trần gia từng ghét cay ghét đắng cậu, bây giờ lại luôn miệng cầu bình an cho cậu, không biết sẽ có cảm giác gì. Nhưng hiển nhiên cậu không thể biết, hiện tại, Trần Thanh đang ngồi trong nhà nhâm nhi li trà, nghe hạ nhân báo lại chuyện trên công đường hôm nay.
Nghe đến việc hai người đó bị bắt thị chúng hai ngày, rồi còn đứng phạt ngọ môn ba ngày, cậu vô cùng sảng khoái. Số tiền 200 lượng bạc bọn họ phải chi cho cậu, với cậu chẳng là gì, nhưng tuyệt đối cậu cũng sẽ đòi cho bằng được. Trần Thanh không có giác ngộ tha thứ kẻ khốn cùng, hai người Bùi thị liên tiếp động chạm vào giới hạn của cậu, cậu sẽ đuổi cùng giết tiệt, xem hai kẻ bọn họ đào đâu ra 200 lượng bạc kia. Cậu sẽ cho “Trần Thanh” thấy được kết cục của cái nhà này, trả lại những tháng ngày khổ sở mà “cậu” từng chịu đựng.
Trần Thanh dùng nắp gạt lá trà trong tách, đưa lên miệng nếm một cái. Ừm, không ngon bằng trà hoa anh đào trong không gian cậu, chắc anh đào trong Điền Cư cũng sắp ra hoa rồi. Lúc đó cậu có thể tự do lấy mấy thứ mình tồn trữ trong không gian ra.
-Hưng thúc. Thúc cho người liên hệ Trần gia thôn, bảo hai người kia nhanh chóng gửi 200 lượng bạc qua cho ta.
Phạm Hưng tuân lệnh, rồi ông nói.
-Thiếu gia, chuyện hôm nay thôn dân Hồ gia đều chứng kiến, bọn họ mấy lần tò mò hỏi chuyện hai người kia. Có cần báo cho họ không ạ?
Trần Thanh lắc đầu cười.
-Không cần. Đợi ngày mai là họ tự khắc biết. Chúng ta với thôn dân cứ như gần như xa là tốt nhất, tránh lui tới nhiều. Thúc căn dặn hạ nhân bên dưới, nghe nhiều nói ít, chuyện của Điền Cư nếu không cần thiết, đừng tiết lộ ra.
Phạm Hưng vâng dạ rồi cùng mấy kẻ khác lui ra ngoài. Đợi cánh cửa trước mặt đóng lại, Trần Thanh ngả dựa vào lưng ghế, tay chân thoải mái.
Làm ông chủ khổ thật, lúc nào cũng phải giữ gìn hình tượng trước người làm. Lưng cậu vì nãy giờ cố thẳng đã đau cả rồi, cổ cũng cứng ngắc. Cũng may cậu đã giới hạn nhà chính, trừ khi được cho phép còn lại tuyệt đối không ai vào, cho dù có lau dọn mệt một chút, nhưng riêng tư vẫn tốt.
Đi lên lầu, ngả người lên tấm đệm dày êm, Trần Thanh sung sướng. Quá khứ của “Trần Thanh” cậu đã xử lý, còn lại tương lai xem cậu sống tốt ra sao nào.