[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 60: Kế hoạch “siêu thị thực phẩm xanh”



Trên bàn lớn cạnh bên là mười hộp gỗ lớn, được đậy kín lại đảm bảo thức ăn bên trong luôn giữ được độ nóng đến lúc lên bàn ăn của khách nhân.

Chuyện là sau khi dời về Đào Viên Cư, Trần Thanh cũng lười đi lại giữa nơi này và trấn trên, cảm giác đi bằng xe ngựa trên con đường nông thôn gập ghềnh, cảm giác thốn đó tuyệt đối không thể diễn tả bằng lời.

Thế là khi Mỹ Thực Lâu đã có tiếng, cậu liền giở trò lười biếng. Nấu mười món ăn bất kỳ ở nhà rồi cho hạ nhân mang đến tửu lâu. Đại Ngưu sẽ treo các thẻ tên món ăn được cậu nấu lên, khách nhân nào muốn gọi thì sẽ rút thăm. Rút được thăm yêu cầu sẽ được gọi món này, thẻ bài tên món ăn cũng được tháo xuống.

Vốn dĩ hành động của Trần Thanh quá tùy hứng, ban đầu cậu còn e ngại bản thân sẽ bị người người xỉ vả, ảnh hưởng đến tửu lâu. Nhưng không ngờ ngược lại nó rất được ủng hộ. Bởi trước đây chỉ có những người đến sớm mới được ăn món cậu nấu, rất nhiều người điều kiện không có như gia đình xa, nhà có việc,…không đến được, đành nhẫn nhị. Nhưng luật lệ mới của tửu lâu đưa ra, không cần biết đến sớm hay muộn, anh cũng cần phải rút thăm. Ngoài thẻ ghi “Hân hạnh phục vụ” là được gọi món của lão bản, trong thăm đa phần là thẻ trống, ngoài ra cũng có thêm các thẻ “ngoại đạo” như: “tặng một món ăn miễn phí của Đầu bếp Lý / Từ”, giảm 5% hóa đơn ăn uống,… Khách nhân thích thú, thế là hoạt động “rút thẻ gọi món” trở thành một nét đặc biệt của riêng “Mỹ Thực Lâu”, và chắc cũng chỉ có cái tửu lâu khác người này mới nghĩ ra được.

Tất nhiên mấy tửu lâu khác cũng “copy” tương tự, nhưng ai bảo họ không có một trù sư lợi hại như Trần Thanh, nên sau một thời gian dài thử nghiệm không có kết quả, họ bèn dừng luôn.

Đại Ngưu vâng dạ, rồi Trần Thanh nói tiếp.

-Điền Cư vừa trồng thêm loại quả mới để nấu ăn, là “quả vả”. Thúc đã thấy chưa?

Đại Ngưu cúi đầu.

-Bẩm thiếu gia, lúc nãy Phạm quản gia đã nói qua với tiểu nhân.

Trần Thanh gật đầu. Rồi đưa ông hai tờ giấy.

-Quả này có tác dụng tốt với cơ thể người ăn, hỗ trợ thực quản, các công hiệu khác ta cũng ghi chú rồi, thúc nhớ căn dặn người làm trong tửu lâu ghi nhớ cẩn thận để trả lời khách nhân cho tốt.

Đại Ngưu vâng dạ rồi giơ hai tay nhận.

-Tờ còn lại là công thức chế biến, đây sẽ là chiêu bài tháng sau của tửu lâu, món này đưa cho Kiệt thúc nấu đi. Ta thấy trù nghệ của thúc ấy bây giờ tốt hơn rồi, có thể đảm đương món mới.

Phạm Kiệt là đầu bếp mới của tửu lâu, là người đầu tiên khi cậu thông báo chỉ nhận người bán thân, đã ký ngay khế ước bán thân tại chỗ, đưa Đại Ngưu đem đến cho cậu. Người này đam mê trù nghệ, miệt mài với nghiệp bếp núc. Về sau khi đến Mỹ Thực Lâu cũng không ngừng cố gắng, đến nay trù nghệ thậm chí còn cao hơn hai người Lý Hợi và Từ Đinh. Là người cậu khá xem trọng.

Rồi cậu chỉ vào một hộp gỗ cạnh bên.

-Đây là món ăn ta làm mẫu, thúc cũng đưa cho Kiệt thúc. Bảo thúc ấy luyện tập cho kỹ lưỡng.

Đại Ngưu vâng dạ. Từ lúc mở cửa, Mỹ Thực Lâu mỗi tháng sẽ cho ra thêm một món mới, mỗi lần đều gây chấn động cho thực khách. Thế là cứ mùng một hàng tháng, khách nhân tụ tập ở đây rất đông chỉ vì muốn bản thân là người đầu tiên ăn được món mới.

-Vâng, thưa thiếu gia.

Trần Thanh hỏi tiếp.

-Chuyện lần trước ta nói thúc mua lại khu vực cạnh Mỹ Thực Lâu, đến đâu rồi?

Đại Ngưu thưa.

-Hồi thiếu gia, hộ dân bên trái không chấp nhận bán nhà tổ, còn tiệm vải bên phải thì đồng ý, nhưng giá họ đưa ra quá vô lý, tiểu nhân đang bàn lại ạ?

Trần Thanh nhíu mày.

-Vô lý ra sao?

Đại Ngưu tức giận.

-Vốn căn hộ họ chỉ đáng giá chừng 300 lượng bạc, họ vậy mà lại đòi giá tận 10 lượng vàng. Họ đây là xem chúng ta như kẻ ngốc mà lừa đảo.

Trần Thanh nhíu mày lại, lòng tức giận. Dù 10 lượng vàng đối với cậu bây giờ không lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu xem nó như rác. Ai cũng có thể moi từ tay cậu ra được.

Trần Thanh nhịp nhịp ngón tay trên bàn, đây là thói quen của cậu khi đang chuẩn bị tính kế ai đó. Hai người Đại Ngưu và Phạm Hưng dù theo cậu chưa lâu, nhưng giỏi nhìn người đoán ý. Cũng hiểu được rằng thiếu gia sắp “ra chiêu”, mỗi lần thiếu gia làm như vậy, thể nào cũng có kẻ bị xử lý.

Trần Thanh dừng ngón tay đang nhịp lại, nhẹ nhàng hỏi Đại Ngưu.

-Thuê vài người “hỏi thăm” bọn họ một chút được không?

Đại Ngưu lắc đầu.

-Hồi thiếu gia, lão bản của tiệm vải này chỗ dựa không nhỏ, nghe nói là cháu họ của quan lớn trong kinh. Làm lớn lên sợ chỉ sợ phản tác dụng.

Trần Thanh nghiến răng.

-Lớn cỡ nào?

Đại Ngưu trầm giọng.

-Huyện thái gia hiện tại gặp hắn ta còn phải nhún nhường, thái độ rất kính trọng.

Trần Thanh phì cười.

-Vai vế lớn vậy mà cái “miệng” không nhỏ nhỉ. Há mồm lớn thật đấy.

Đại Ngưu khinh bỉ.

-Tên này chỉ được gia thế, chứ bản thân bất tài, chỉ giỏi ăn chơi đàn điếm. Tiệm vải này vốn chỉ còn cái vỏ ngoài, cho dù không bán cho chúng ta, bọn họ cũng sớm đóng cửa thôi.

Trần Thanh lắc đầu.

-Nhưng tiệm vải này quá nhỏ, không đạt yêu cầu. Vốn dĩ ta là muốn mua hộ dân bên cạnh.

Đại Ngưu càng tức giận.

-Lão bản tiệm vải có hai căn hộ diện tích tương đương liền kề tiệm vải.Ý của hắn là nếu thiếu gia muốn hắn cũng sẽ bán cho người luôn. Mỗi căn mười lượng vàng.

Trần Thanh bật cười.

-Ngược lại rất biết “moi tiền”.

Đại Ngưu và Phạm Hưng cũng tức giận.

-Không biết mắc cỡ.

Phạm Hưng do dự.

-Thiếu gia. Sao chúng ta không mua chỗ khác?

Trần Thanh lắc đầu.

-Không được. Ta muốn tiệm trái cây phải ngay cạnh bên, khách nhân tiện việc mua, mà nhân viên cũng tiện quản lý.

Nhờ linh tuyền pha loãng trong nước hồ mà mấy cây trồng trong Đào viên phát triển rất tốt. Thơm, ngon, ngọt hơn hẳn mấy cây trong thị trường. Cũng may mà Trần Thanh biết trước nên đã đào một giếng nước riêng cho hạ nhân trong điền viên dùng, nếu không mấy người này cứ uống nước trong hồ, thay đổi quá nhiều sẽ gây chú ý.

Nói về trái cây trong vườn Đào viên, kế hoạch của Trần Thanh ngoài việc tiện cho cậu ăn và lấy đồ trong không gian ra, còn có cậu muốn bán chúng. Số tiền kiếm được tuyệt đối không hề nhỏ. Ban đầu, cậu định lập một quầy hàng rau quả trong Mỹ Thực Lâu. Nhưng về sau nghĩ lại, cậu muốn tạo một “siêu thị thực phẩm xanh” riêng tại thời đại này, chuyên bán rau quả và trái cây trong điền cư. Thế là cậu quyết định mở một cửa hàng bán riêng chúng trước, về sau sẽ lập thành một dây chuyền. Đương nhiên, khách hàng đầu tiên và ưu tiên của “siêu thị rau quả” này chính là Mỹ Thực Lâu.

Sau khi suy trước tính sau, Trần Thanh thở dài, nghiến răng.

-Ba mươi lượng vàng thì ba mươi lượng vàng. Cho lão đó ăn đi, hi vọng lão không nghẹn chết.

Đại Ngưu biết thiếu gia đã quyết, nên vâng dạ, hứa khi về sẽ liên hệ bên đó.

Trần Thanh đưa hắn mấy tờ ngân phiếu, cộng lại vừa đủ 30 lượng vàng. Đại Ngưu cung kính nhận lấy và cất vào trong người. Đi theo Trần Thanh gần năm nay, cuối cùng ông cũng rèn được tâm lý thấy tiền không sợ nữa. Chứ nếu một năm trước, một người đưa ông ba mươi lượng vàng, đảm bảo ông sợ đến mức không dám sờ vào.

Trần Thanh căn dặn.

-Hạ nhân vừa thu hoạch sơn tra, ngươi mang về làm món ăn tặng cho khách nhân, báo họ là từ năm sau Mỹ Thực Lâu sẽ bán chúng và các loại quả khác nữa. Ba căn hộ lân cận liên hệ người để sửa lại, bản vẽ kiến trúc ngày mai ta sẽ đưa. Bảo bọn họ làm cẩn thận, ta sẽ đến kiểm tra.

Đại Ngưu lên tiếng vâng dạ. Trần Thanh quay qua hỏi Phạm Hưng.

-Sơn tra đã chuẩn bị tốt rồi phải không?

Phạm Hưng gật đầu.

-Hồi thiếu gia, đã sắp xếp tốt. Hẳn hạ nhân cũng đã mang lên xe ngựa rồi.

Trần Thanh gật đầu.

-Hôm nay số lượng cần mang về hơi nhiều. Hưng thúc cho thêm một cỗ xe ngựa hỗ trợ chở hàng về Mỹ Thực Lâu.

Phạm Hưng vội dạ đồng ý. Trần Thanh nói tiếp.

-Ta nói thúc liên hệ với thôn dân làm các rổ tre như mẫu, việc tới lâu rồi?

-Hồi thiếu gia, thôn dân đã bắt đầu tiến hành rồi ạ. Hôm qua họ có mang mấy giỏ mẫu cho tiểu nhân xem, nhưng do vẫn chưa giống với yêu cầu của thiếu gia. Nên tiểu nhân đã bảo họ về điều chỉnh lại.

Trần Thanh gật đầu hài lòng.

-Ừm, mấy cái giỏ đó về sau sẽ đựng hoa quả của Điền Cư, cần chăm chút kỹ lưỡng, thúc nhớ để ý nhé. Còn về hộp trà của Hồ Đại, thúc cũng nhớ căn dặn hạ nhân kiểm tra cho kỹ lưỡng, tuyệt đối không được phép để lọt hàng thứ phẩm đấy.

Phạm Hưng vâng dạ, hứa sẽ giám sát chặt vấn đề này.

Trần Thanh cười, nghĩ bản thân trước đây quá thông minh, mua được hai người này giúp bao nhiêu là việc. Cậu chỉ cần ở trên chỉ đạo, đưa yêu cầu, bọn họ tuyệt đối có thể hoàn thành hết ý của cậu. Quả nhiên là cánh tay phải và tay trái đắc lực mà.

Trần Thanh quay qua hỏi Đại Ngưu.

- Thúc nghĩ cửa hàng rau quả, Đinh Nhân có thể quản lý được không?

Đại Ngưu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

-Hẳn là được, hắn học tập rất nhanh, có khả năng đảm đương một phía rồi.

Trần Thanh sờ cằm.

-Thúc đi một chuyến đến trung tâm mua người, xem thử có ai phù hợp với chức phó chưởng quầy không. Nếu có thì tranh thủ thời gian này huấn luyện, chờ lúc cửa hàng bán rau quả hoàn công thì chuyển Đinh Nhân qua đó, thúc cũng có người hỗ trợ.

Đại Ngưu vội dạ.

Thấy mọi chuyện cũng đã phân phó xong, Trần Thanh liền xua tay với hai người.

-Tạm thời cứ như vậy đi. Đã phiền hai thúc rồi, hai người có thể ra ngoài.

Hai người Đại Ngưu vội nói không dám, rồi cung kính lui ra ngoài. Khép lại cánh cửa chính, hai người sánh vai đi về phía cổng, đăm chiêu ghi nhớ những căn dặn của Trần Thanh.

Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi Hồ gia thôn, hướng về Mỹ Thực Lâu, chuẩn bị gây thêm một chấn động trong huyện.