[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 72: “Tùng Xẻo” là gì?



Đến lúc thi thể trước mặt chỉ còn một đống máu thịt bầy nhầy trong vài đoạn xương trắng. Bốn hạ nhân của điền cư cũng không còn sức mà đứng nữa. Bọn họ cũng giống như những người khác mà quỳ bẹp xuống đất, không dám nhìn Trần Thanh.

Đến lúc này, Trần Thanh mới thong thả đứng dậy. Cậu chậm rãi đến trước mặt một hạ nhân, khom người lấy cây gậy trong tay hắn, rồi quay người đi đến chỗ mà chưa đầy hai canh giờ trước còn là một người sống.

Đám hạ nhân chết lặng nhìn theo hành động của cậu, rồi sau khi thấy cậu làm gì, họ chỉ muốn móc mắt mình mà quăng bỏ luôn. Cho ngươi tò mò này, cho ngươi nhiều chuyện này. Ngươi nhìn làm gì, đang yên đang lành nhìn mặt đất tươi đẹp như kia, ngươi tò mò mà ngẩng đầu lên dòm làm gì. Bây giờ thì hay rồi, ta xem những ngày kế tiếp ngươi có dám ngủ không. Không chừng vừa nhắm mắt là thấy ngay khung cảnh này đấy.

Trước mắt bọn họ bây giờ, Trần Thanh đang thích thú dùng gậy đào bới “đống thịt” trước mặt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười thích thú.

-Chỗ này trước đây là dạ dày, dùng để chứa thức ăn. Tề Quang trước đây rất thích ăn đồ ta nấu, những thức ăn đó hẳn là đã từng ở đây. Còn cái trắng trắng này hẳn là não, não người cũng như não heo vậy, chỉ là không ai dùng để nấu nướng thôi. Còn đây là…

Cậu cứ đứng đó mà ngoáy lung tung trong đống thịt, miệng không ngừng nói chỗ này dùng làm gì, chỗ kia tác dụng ra sao. Lông trên người đám hạ nhân xung quanh đã dựng hết cả người. Đa phần đã xoay chỗ khác nôn thóc nôn tháo. Bọn họ thầm hận mấy kẻ ban đầu vì sợ quá mà ngất xỉu. Xem đi, xem đi, đây mới là người thông minh này. Xỉu ngay từ đầu không phải tốt sao, không thấy gì hết càng tốt không phải sao. Thiếu gia bây giờ thật không “bình thường”. Tương lai không biết bọn họ phải đối mặt với ngài ấy ra sao nữa đây. Tin rằng về sau, mỗi lần nhìn ngài ấy là bên tai bọn họ lại vang lên mấy câu nói.

-Ngươi xem này, não ngươi cũng làm món ăn được đấy.

Hay là.

-Ngươi biết pín heo ( d--ng vật của con heo ) không, người cũng có pín mà không phải sao, pín người có thể nấu ăn được đấy.

Và hàng hàng sa số câu khác. Sau này chỉ cần thiếu gia nhìn họ một cái. Trong đầu họ làm sao ngăn được suy nghĩ rằng ngài ấy đang nghiên cứu cách “chế biến” mình đây.

Càng nghĩ họ càng hận Tề Quang. Đang yên đang lành ngươi phản bội thiếu gia làm gì vậy. Thiếu gia đối xử với ngươi không tốt sao, cho ngươi ăn cho ngươi mặc, còn hứa về sau sẽ giúp ngươi tìm một nương tử hợp ý. Ngươi vậy mà lại còn muốn phản bội, ngươi còn là con người hay không vậy. Ngươi có biết phản bội ngài ấy sẽ có hậu quả gì không hả. Một mình ngươi chết nhưng cả đám bọn ta đây là sống không bằng chết này. Phần đời còn lại của bọn ta xem như bị ngươi hủy, về sau cũng đừng mơ mà ngủ ngon giấc.

Trần Thanh mặc kệ đám người kia, sau khi trình diễn tiết mục “biến thái” đến mức tận cùng. Đến khi tự bản thân cũng cảm thấy không chịu nỗi nữa. Cậu bèn dừng lại.

Xoay qua nhìn đám người đang run rẩy kia, cậu gằn giọng.

-Về sau nên biết thân biết phận, làm việc cho tốt. Ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Còn có kẻ nào mang suy nghĩ không đúng, ta tự có cách khác xử lý. Biết “tùng xẻo” không? Đây là một loại hình tra tấn cổ xưa, bây giờ đã không còn sử dụng. Ta từng đọc trong một quyển sách cổ, đây là cách mà chủ nhân xưa rất yêu thích để trừng phạt hạ nhân đấy.

Đám người kia dù không biết “tùng xẻo” là gì, nhưng chỉ nghe tên đã thấy nó rất khủng khiếp, đặc biệt khi được thiếu gia “yêu thích”, hẳn đã vượt qua phạm vi “người thường” rồi. Quả nhiên, đến khi được Trần Thanh giải thích giúp, bọn họ chỉ hận là không biết ý nghĩa của nó cho rồi.

-“Tùng xẻo” là gì, để ta giải thích cho bọn ngươi. Biết lưới mà ngư nhân bắt cá không. Cởi sạch đồ các ngươi, rồi quấn chặt tấm lưới đó vào người, những bắp thịt sẽ chen qua khe lưới mà lọt ra ngoài. Cứ thế, một tiếng gõ trống “tùng”, sẽ có người dùng dao “xẻo” một miếng thịt thừa ra đó. Đến khi nào xẻo sạch thân thể bên ngoài đó, yên tâm đi, ngươi vẫn sẽ còn sống. Ta sẽ treo ngươi lên mà phơi khô, cho máu ngươi dần dần chảy ra. Đến lúc cơ thể ngươi đã khô kiệt, ta cũng sẽ giống như hôm nay, cho người bầm ngươi ra thành thịt vụn, cho kẻ phản bội ta chết không toàn thây. Nhớ lấy!

Nói rồi cậu quăng cây gậy trong tay vào “đống thịt” kia.

“Bẹp”

Vài vụn thịt bị văng ra ngoài. Đám người vội dập đầu liên tục, thề bản thân tuyệt đối không bao giờ phản bội thiếu gia, còn không sẽ bị ông trời trừng phạt, vạn kiếp bất phục.

Trần Thanh cười khẩy.

-Mong rằng những lời các người nói là thật.

Rồi cậu gọi.

-Ngưu thúc!

Đại Ngưu muốn đứng dậy lại gần thiếu gia đợi lệnh, nhưng hiềm nỗi lúc này chân ông đã run rẩy đến mức không cử động được. Nên chỉ biết bò đến trước hai bước, dập đầu đợi lệnh.

Trần Thanh nhìn Đại Ngưu như vậy, trong lòng không khỏi buồn cười. Bình thường người này xem ra cũng khá can đảm, không ngờ hôm nay lại bị dọa đến như vậy. Xem ra hành động vừa rồi của cậu là không phí.

Xem như không thấy bộ dạng run rẩy của Đại Ngưu, Trần Thanh nói tiếp.

-Cho người ném đống này cho chó ăn. Rồi dọn dẹp cho sạch sẽ, để mai còn buôn bán nữa. Các người cũng nghỉ ngơi đi.

Hạ nhân nhủ lòng bọn họ còn hơi sức đâu mà nghỉ ngơi nữa. Nhưng vẫn cung kính vâng dạ rồi tiễn vị thiếu gia này về. Mấy hạ nhân của điền cư sau một hồi cố gắng cũng bò dậy được, theo sau Trần Thanh ra xe ngựa, quay về Đào Viên Cư. Chỉ là bọn họ như có như không cách xa cậu một khoảng, không dám gần gũi như xưa. Trần Thanh thấy thái độ của bọn họ nhưng không quan tâm, vậy cũng tốt.

Xe ngựa theo màn đêm quay về Hồ gia thôn. Để lại tửu lâu một mảnh im lìm. Được một lúc lâu, Đại Ngưu mới đứng dậy được. Ông gằn giọng với mọi người.

-Ta đã dặn mọi người như thế nào? Tuyệt đối không được có tư tưởng phản bội với thiếu gia. Chuyện hôm nay xem như là bài học cảnh tỉnh cho các người, không được phép phạm sai lầm như tên này.

Mọi người liên tục vâng dạ. Ông thở dài một tiếng, rồi chỉ đạo mọi người dọn dẹp tửu lâu. “Mớ thịt” kia cũng được đem đến uy cho bọn chó hoang như ý của Trần Thanh. Sau chuyện vừa rồi, tin rằng không có ai dám trái ý cậu nữa.