Vừa nói Trần Thanh vừa làm một cái lễ cảm tạ. Phương Bảo Địa khoát tay, cười xòa.
-Trần công tử không cần phải khách khí như thế. Chuyện này chứng tỏ công tử không xem ta như người ngoài, ngược lại còn khiến ta rất vui nữa.
Trần Thanh cố gắng giữ vững nụ cười trên miệng, không cho nó “héo” xuống. Tên này nói hay thật, cái gì mà “không phải người ngoài”, cậu và hắn có cái gì để mà “người nhà” chứ. Hình như bao gồm cả lần này, cả hai chỉ gặp nhau đúng ba lần. Lấy đâu ra thân tình để mà kể. Nhưng dù sao đối phương cũng có ân cứu mạng. Nên cậu chỉ cười không nói.
Cả hai khách sáo một chút, rồi thấy đối phương không có ý nào là cáo lui cả, Trần Thanh bèn giả vờ ngáp một cái, rồi xin lỗi Phương Bảo Địa.
-Thật xin lỗi Phương lão bản. Ta có chút buồn ngủ. Ngày khác Trần mỗ xin phép viếng thăm cảm tạ ngài vậy.
Phương Bảo Địa cười.
- Mới vừa bị ám sát, lại có thể bình tâm như vậy.Trần công tử tấm lòng thật rộng rãi, làm ta thẹn không bằng. Công tử không muốn biết là ai phái sát thủ giết ngài à?
Nghe vậy Trần Thanh giật mình.
-Không phải tên đó đã trốn thoát sao?
Phương Bảo Địa cười.
-Hỏi hắn chỉ để xác nhận thôi. Chứ riêng ta đã có thông tin rồi.
Vừa nói xong, Trần Thanh đã vội tự mình phủ nhận. Cậu tự biết thân biết phận, với một kẻ tầm thường như mình, cậu làm sao mà dây dưa đến tận ông vua ở kiếp này chứ.
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Không phải, là người có thể sánh ngang hắn ta.
Lần này Trần Thanh càng giật mình hơn.
-Là Trịnh quốc cửu?
Nói đến vị Trịnh quốc cửu này, phải nói đến sự bất tài của ông vua đời trước, chết rồi còn để lại cho con mình một đống hỗn độn cần dọn dẹp.
Số là tiên đế cùng thái hậu là thanh mai trúc mã, tình cảm rất khắn khít, yêu thương bà ta hết mực. Có câu yêu ai yêu cả đường đi, thế nên ông ta rất tin dùng thân thích của vợ mình. Kết quả dưỡng nên một họ ngoại ngông cuồng, chuyên quyền lấn chủ.
Chờ đến lúc con ông ta lên nắm quyền, họ ngoại này càng hống hách. Mưu đồ khống chế ấu hoàng. Nhưng vị vua đời này xem ra cũng không đơn giản, ngoài mặt thì giả vờ thuận theo họ ngoại, nhưng trong tối dần dần khống chế thế cuộc. Đến nay hai bên đã tạo thành thế cân bằng, thậm chí xem chừng vị hoàng đế này đang có chiều thắng thế.
Những chuyện trên tất nhiên một kẻ dân đen như Trần Thanh không thể nào biết được. Cậu chỉ biết Trịnh quốc cửu tính vai vế là cậu ruột của hoàng đế, là anh trai của Thái hậu nương nương. Người này quyền lực không nhỏ, tiếng nói thậm chí có thể tính ngang hàng với hoàng thượng. Rất được người dân yêu quý.
Nghe đồn vị quốc cữu này hiền từ, nhân hậu. Cậu từ bao giờ gây thù với người này vậy?
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Đúng là ông ta.
Trần Thanh thắc mắc.
-Ta gây thù gì với ông ta?
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Ngươi không có thù gì với ông ta. Nhưng ngươi lại lọt vào mắt hoàng thượng, ngài ấy có ý gọi ngươi vào cung phục dịch.
Trần Thanh giật mình, hoàng thượng muốn thu cậu làm “đệ tử”, tại sao chứ? Cậu có cái gì khiến một ông vua ở xa tít lưu ý vậy? Hơn nữa, Trần Thanh càng thắc mắc. Không phải tin đồn nói rằng hoàng đế với quốc cửu rất hòa thuận sao. Nếu đúng vậy, cớ gì đứa cháu muốn thu phục, ông cậu lại sai người đến giết. Đừng nói cậu đang chứng kiến “góc khuất” trong hoàng quyền như phim ảnh đấy nhé.
Những lời nói kế tiếp của Phương Bảo Địa đã xác nhận suy đoán của Trần Thanh.
-Hai vị trên cao kia, đấu đá nhau đã mấy năm rồi. Chuyện của ngươi cũng chỉ là thêm một mồi lửa thôi.
Trần Thanh thở dài. Đây là nằm yên cũng trúng đạn mà.
-Tại sao hoàng thượng lại để ý đến ta, ta chỉ là một người dân bình thường. Một kẻ như ta lại có giá trị gì, mà khiến vị Quốc cửu kia phải khổ cực tìm sát thủ hòng diệt?
Nghe Trần Thanh nói, Phương Bảo Địa cười ha hả.
-Trần Thanh ơi Trần Thanh. Sao công tử lại xem thường mình như vậy. Nào để ta nói cho công tử nghe công tử có “giá trị” gì nhé.
Nói rồi Phương Bảo Địa đạp lên đống đồ bị đập vỡ đang la liệt nằm dưới đất, đi đến giữa phòng, rồi ngồi xuống bộ ghế gỗ lim trong phòng. Từ nãy đến giờ bọn họ vẫn còn đứng nói chuyện. Trần Thanh bèn ngồi xuống ghế đối diện hắn, chăm chú lắng nghe. Cậu cần phải biết nguyên do của tất cả những sự việc này, để mà còn chuẩn bị.
Trần Thanh cũng biết người trước mặt này rất đáng ngờ. Tên này xuất hiện quá đúng lúc, lại nhiệt tình giải thích thắc mắc cho cậu. Tin tức tên này lại linh thông như vậy, có thể biết được cả bí mật của triều đình, hẳn không phải là kẻ tầm thường. Nếu nói tên này không có mưu đồ nào khác, cậu tuyệt đối không tin.
Nhưng làm sao giờ, hắn hiện tại là đầu mối duy nhất cậu có, cậu chỉ còn cách giả ngây giả dại mà ngóng tin từ hắn. Từ đó “lọc” ra những điều hợp lí, có ích cho mình.
Phương Bảo Địa thấy Trần Thanh “ngoan ngoãn” ngồi đối diện, rồi còn dịu dàng châm nước trà cho mình. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy, nhẹ nhàng giải thích.
-Để xem phải bắt đầu từ đâu nhé. Có lẽ phải bắt đầu bằng tượng Quan Âm đúc bằng vàng thượng hạng.
Trần Thanh sửng sốt, theo quán tính phủ định.
-Tượng nào?
Phương Bảo Địa phì cười.
-Công tử đừng giả vờ với ta, ta không phải kẻ thù của ngài. Còn những người kia, cũng không cần công tử phải giải thích. Bọn họ đã nhận định cậu chính là cái người đi cầm “báu vật gia truyền” trăm năm hiếm gặp kia rồi. Mật báo của triều đình không phải chưng cho có, một khi công tử đã cho họ một đầu mối, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.
*Cầu tương tác, kim phiếu, đề cử,..
Nếu bạn yêu thích, chỉ cần nhấn like mỗi chương đọc giúp tác có động lực viết truyện cũng được. Cảm ơn các bạn.