[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 82: Tiền của chồng phải để vợ giữ



Sau khi đã dọn dẹp xong. Phương Bảo Địa thay trang phục, bộ dáng sáng sủa xuống dưới nhà. Nghe động tĩnh trong phòng bếp, hắn đi thẳng vào, bộ dáng xum xoe mà theo sau đuôi Trần Thanh đang bận rộn.

-Thanh Thanh đệ nấu món gì vậy?

-Thanh Thanh thơm quá, huynh thích nhất món đệ nấu.

-Thanh Thanh, thịt kho trứng này chắc ngon lắm, thơm như vậy mà.

-Thanh Thanh…

-Thanh Thanh…

Trần Thanh làm lơ con ruồi nãy giờ vẫn vo ve ồn ào quanh cậu, bộ dáng ta làm kệ ta, ngươi lảm nhảm kệ ngươi. Liếc nhìn trang phục mới trên người hắn ta, cậu chẳng buồn hỏi. Không cần nói cũng đoán được tên này đến đây là có chuẩn bị, mà có hỏi hắn ta cũng sẽ bóng gió cho qua chuyện thôi, cậu lười quan tâm.

Món ăn hoàn thành, cậu im lặng dọn lên bàn ăn cơm.

Phương Bảo Địa lò dò theo sau Trần Thanh. Thấy cậu chỉ chuẩn bị một bộ bát đũa cũng chẳng thắc mắc gì, chỉ hí hửng chạy ngược vào bếp lấy cho mình một bộ bát đũa khác. Tên này vô cùng tự nhiên đi xới một chén cơm thật đầy, rồi ngồi vào chung bàn ăn với Trần Thanh. Vừa ăn vừa không quên khen.

-Ngon thật, Thanh Thanh nấu ngon quá đi.

-Món thịt này ngon, món rau này cũng ngon, canh này cũng ngon. Thanh Thanh nấu ngon quá đi.

Trần Thanh buông bát, nhìn chằm chằm cái tên trước mặt, gằn giọng.

-Khi ăn không nói!

Ngay lập tức Phương Bảo Địa im bật, vừa ăn vừa nhìn cậu ai oán, nhưng tuyệt đối không dám hó hé tiếng nào. Đến lúc này bên tai mới yên tĩnh được, Trần Thanh thở dài một tiếng, cầm chén lên ăn tiếp.

Chờ đến lúc cậu đã ăn no căng bụng, người trước mặt đã ăn đến chén cơm thứ năm, bộ dạng có vẻ cũng không có ý ngừng, quyết tâm “diệt” sạch đồ trên bàn mới thôi. Trần Thanh lo lắng, tên này không phải là ăn quá nhiều đó chứ.

Vừa nhìn Phương Bảo Địa ăn, Trần Thanh vừa hỏi.

-Ngươi bình thường cũng ăn như vậy à?

Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh, lại chỉ chỉ vào đồ ăn rồi vào miệng mình. Được một lát cậu mới hiểu ý hắn ta là đang ăn không dám nói, mới nghiến răng nói.

-Nói đi.

Phương Bảo Địa thở ra một tiếng thoải mái, vừa ăn vừa trả lời cậu.

-Ừm, bình thường huynh ăn cũng không nhiều như vầy đâu, chỉ nhiều hơn người thường một chút. Tại Thanh Thanh nấu ăn ngon quá đó mà.

Trần Thanh híp mắt.

-Gọi ta Trần Thanh.

Phương Bảo Địa gật đầu.

-Ừm, Thanh Thanh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn giờ này Phương Bảo Địa đã bị Trần Thanh lăng trì rồi. Tên này quả thật lì không biên giới, lì quá hạn độ, mặt dày hơn cả đường bê tông. Biết bản thân đã thất bại trong việc cải tạo xưng hô. Cậu chuyển qua hướng khác.

-Nấu nướng rất tốn công, còn tốn kém.Về sau ta sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi tự lo.

Phương Bảo Địa tròn mắt nhìn cậu, bộ dáng như bị đả kích ghê gớm lắm.

-Sao vậy được, chúng ta là ái nhân. Đệ không làm cơm cho huynh thì làm cho ai?

Trần Thanh rít lên.

-Chúng ta chỉ giả vờ thôi!

Phương Bảo Địa lắc đầu.

-Nhưng người ngoài đều biết chúng ta là ái nhân mà. Đệ không nấu cơm cho huynh, người ngoài sẽ cười huynh thúi mũi đấy.

Trần Thanh thở dốc.

-Tự ngươi nấu đi.

Phương Bảo Địa mếu máo.

-Huynh không biết nấu ăn. Động vào sẽ hủy phòng bếp của đệ đấy.

Trần Thanh nổi điên.

-Dựa vào cái gì hả. Tại sao ta lại phải nấu ăn cho ngươi, còn nấu miễn phí nữa, tại sao không phải là ngươi nấu cho ta ăn?

Phương Bảo Địa vội đặt chén trên tay xuống bàn, nhanh chóng “vuốt lông”.

-Thanh Thanh bình tĩnh, về sau huynh sẽ học nấu ăn, tuyệt đối sẽ nấu món ngon cho đệ. Đệ đừng giận, để huynh đưa tiền dành dụm của mình cho đệ, đệ muốn mua gì cứ mua, không ăn miễn phí của đệ.

Trần Thanh nạt hắn.

-Ta lấy tiền dành dụm của ngươi làm gì, đưa tiền cơm cho ta là được.

Phương Bảo Địa vội gật đầu, móc trong người ra một túi vải lớn, đưa cho Trần Thanh.

-Rồi rồi, đưa tiền cơm cho đệ. Đệ xem nhiêu đây đủ chưa?

Trần Thanh mở túi vải trong tay ra, nhìn thấy giá trị đống ngân phiếu trong đó, mắt phát sáng, mỗi tấm ngót nghét cũng trăm lượng vàng, lại là một xấp dày như vậy nữa, nước miếng cậu sắp chảy ra đến nơi rồi. Rồi cậu tự cảnh tỉnh bản thân, không thể tham lam như vậy được, tiền của tên này không dễ nuốt đâu. Quá khứ tham lam đã hố cậu hiện tại nhiều lắm rồi, cậu phải biết rút kinh nghiệm. Thế là cậu tiếc rẻ đẩy túi ngân phiếu lại cho Phương Bảo Địa.

-Nhiều quá, không đến như vậy.

Phương Bảo Địa xua tay.

-Không nhiều, vừa đủ. Sắp tới thuộc hạ của huynh sẽ đến đây, lại làm phiền đệ phái người chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ. Tiền đó xem như trả trước đi.

Trần Thanh trừng lớn mắt.

-Còn thêm người?

Phương Bảo Địa gật đầu. Sợ Trần Thanh từ chối, hắn bèn vội quảng cáo thuộc hạ của mình, phơi bày giá trị của họ cho Trần Thanh bóc lột.

-Mấy đứa đó giỏi lắm. Chịu cực chịu khổ, đệ sai làm gì cũng được, lại miễn phí không phải trả công. Tụi nó còn có võ công, có thể bảo vệ Đào Viên Cư và Mỹ Thực Lâu nữa, không phải đệ luôn lo lắng cho an toàn của hai nơi này đâu. Tụi nó ăn cũng ít lắm, không như huynh đâu. Đảm bảo không tốn kém của đệ.

Rồi hắn nhỏ giọng hỏi.

-Đệ cho chúng đến ở “ké” nha.

Thấy thái độ “bán rẻ đồng đội” của Phương Bảo Địa, Trần Thanh cố nhịn cười. Mấy người kia xem ra cũng nhân sĩ giang hồ võ công cao cường, từ miệng hắn ra lại không đáng một đồng. Không biết mấy người kia có đau lòng không nữa. Ban đầu nghe có người đến cậu chỉ giật mình một chút thôi, chứ nghĩ kỹ lại cậu cũng hoan nghênh họ đến, đỡ tốn biết bao tiền mướn hộ vệ ấy chứ. Chỉ là không ngờ tên này phản ứng dữ dội như vậy, không lẽ hình tượng cậu trong lòng hắn tệ đến vậy sao.

-Thôi được rồi. Số ngân phiếu này ta tạm nhận vậy.

Rồi cậu nói thêm.

-Tối hôm qua ngươi phá hoại đồ đạc trong phòng ta. Số dư xem như là bồi thường luôn đấy.

Trần Thanh bộ dáng ta không có tham tiền của ngươi, ta chỉ là nhận lấy phí bồi thường của ngươi cùng phí ăn uống thôi, nên biết đồ trong nhà ta đắc tiền lắm đấy. Tất nhiên là Phương Bảo Địa liên tục gật đầu đồng ý, còn luôn miệng nói đệ nói đúng. Thấy đối phương biết điều như vậy, cơn tức của Trần Thanh cũng nguôi xuống, cậu thong thả nhét túi ngân phiếu vào trong người, mượn lớp quần áo che đậy mà cho chúng vào không gian.

Trần Thanh đắc ý. Cậu biết ngay tên này rất giàu mà, làm hai cái mặt nạ bé tẹo thôi đã tốn sáu mươi lượng bạc, hiển nhiên tích góp không ít. Tên này gian thương, bóc lột tài sản người khác. Cái này xem như cậu thay trời hành đạo, cướp lại của hắn vậy.

Nếu Trần Thanh biết được đống tài sản mà cậu vừa tịch thu chỉ là một phần nhỏ của Phương Bảo Địa, là tiền dằn túi đi đường của hắn thì không biết cậu còn căm phẫn tên này như thế nào nữa. Nhưng hiện tại cậu không biết, mà chờ đến lúc cậu biết rõ thì tiền của Phương Bảo Địa đã nằm gọn trong túi cậu rồi, nên Trần Thanh chẳng có cơ hội mà chê trách tên kia nữa.