Lần này Trần Thanh thật sự sửng sốt. Theo cậu biết, tên Phương Bảo Địa này cũng đã hai mươi hai tuổi, thời đại này kết hôn sớm, nên từ trước đến giờ cậu luôn nghĩ tên này đã có vợ, thậm chí là có con luôn rồi. Nhưng bây giờ người này lại nói hắn ta chưa kết hôn, không phải là lừa cậu chứ.
-Ngươi chưa kết hôn? Sao ngươi chưa kết hôn được?
Phương Bảo Địa trợn tròn mắt.
-Đệ nói gì vậy, chuyện ta chưa kết hôn không phải bình thường sao.
Trần Thanh vội vàng.
-Nhưng mà thời đại…à mọi người đều kết hôn sớm. Huynh đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại chưa lấy vợ?
Phương Bảo Địa chợt hiểu lí do cậu bất ngờ như thế, phì cười.
-Chỉ có những người dân thôn quê mới kết hôn sớm vậy thôi. Nhân sĩ giang hồ ai chẳng như huynh, tìm được người thích hợp mới thành gia lập thất. Có người đến tận lúc cuối đời còn chưa kết hôn kìa. Huynh đây là còn trẻ đấy.
Bây giờ Trần Thanh đã hiểu rõ câu “ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung” là sao rồi. Hóa ra đây là sai lầm của cậu, là cậu quá tự tin vào trí nhớ của “Trần Thanh”, cho rằng thời đại này là vậy, hóa ra là do cậu “quê mùa”. Trần Thanh chợt có xúc động xấu hổ muốn giấu mặt xuống đất. “Nhà quê” với một cổ nhân như vầy, cậu thật có lỗi với anh em xuyên không quá đi, đã làm xấu mặt người thời đại mới rồi.
Thấy Trần Thanh im lặng bi thương, Phương Bảo Địa an ủi.
-Không cần phải buồn như thế. Vì đệ chưa từng ra khỏi trấn Trì Giang nên không biết, nhưng không sao, về sau cứ đi theo huynh, huynh cho đệ thấy thế giới bên ngoài như thế nào.
Trần Thanh chợt quay ngoắt đầu lại nhìn Phương Bảo Địa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Tên kia đang thao thao bất tuyệt kể về “chiến tích huy hoàng năm xưa” của bản thân, chợt thấy ánh mắt dò xét của cậu liền im bật, cúi đầu không dám lên tiếng.
Trần Thanh chợt thấy nghi ngờ, không phải là…là tên này ấy ấy cậu chứ.
Đừng trách Trần Thanh đột nhiên tự tin, nhưng tên này rõ là đáng ngờ mà. Trước đây cậu nghĩ hắn ta có vợ con rồi nên mới yên tâm mà ngủ chung giường, dù sao theo cậu hai nam nhân nằm chung giường cũng chẳng thể có bầu. Nhưng bây giờ tên này lại nói hắn độc thân, còn chưa có người yêu nữa, nghĩ đến bộ dáng vâng lời khi hắn ở cạnh mình, cậu chợt có suy nghĩ quá phận là: “tên này thích mình”.
Cẩn thận nghĩ lại, Trần Thanh tự thấy bản thân thật là ngu mà. Có tên nào vợ con đuề huề lại đi phao tin mình đồng tính không. Lại còn ở cạnh cậu cả năm như vậy chứ.
Càng nghĩ Trần Thanh càng thấy não mình chắc chắn đã bị úng nước, mới nghĩ đơn giản được như vậy. Cậu có xúc động, rất muốn nắm đầu mình đập vô tường cho thông minh lên chút. Sao cậu lại tin cái chuyện “tìm một lí do hợp lí để ở chung” của tên này chứ. Lại còn tự vẽ nên cảnh tên này giống mấy nhân vật trong phim, vì bảo vệ vợ con mà giấu giếm giang hồ. Rồi mang cậu ra làm “bia đỡ đạn” nữa.
Trần Thanh rất muốn tát mình vài cái: “cho ngươi xem phim nhiều quá này, cho ngươi thuyết âm mưu lắm vô này”.
Càng nghĩ càng cảm thấy có gì không ổn, Trần Thanh lập tức cảnh giác.
-Huynh chưa có ái nhân, phao tin đoạn tụ với ta như vậy không ảnh hưởng gì sao? Về sau muốn kết hôn thì sao?
Ánh mắt Phương Bảo Địa lóe lên một chút âm trầm rồi lập tức bị dập tắt. Hắn ta tự nhủ với mình là chưa phải lúc, bây giờ chưa được. Thanh Thanh chưa có bất cứ cảm tình nào với hắn, đối phương lại không phải là long dương chi phích, nếu bây giờ hắn nói gì không ổn, tin rằng cậu sẽ lập tức cách xa hắn ngay.
Nếu vậy công sức cả năm nay của hắn xem như đổ sông đổ bể. Hắn không cho phép.
Thế là Phương Bảo Địa cười tươi đáp cùng Trần Thanh.
-Có gì đâu mà ảnh hưởng. Tại đệ không biết thôi, trong giang hồ thiếu gì chuyện hợp rồi tan. Mấy chuyện đoạn tụ này cũng không ít. Về sau nếu cần, huynh chỉ cần nói là huynh và đệ không hợp nên chia tay, mọi người tự động sẽ tìm lí do hợp lí cho huynh, không cần lo lắng.
Trần Thanh nhìn tên này nghiền ngẫm. Trong đầu không ngừng lập lại những hình ảnh trong quá khứ, cuối cùng quyết định ngả bài.
-Tại sao ngươi lại muốn chuyển đến Đào Viên Cư ở. Sao lại muốn ở chung phòng với ta?
Thấy thái độ Trần Thanh chuyển xa cách, Phương Bảo Địa cảm thấy nguy cơ, liền vội đáp.
-Ban đầu huynh đã nói, là muốn tìm…
Không cho hắn nói tiếp, Trần Thanh ngắt lời.
-Đừng nói với ta là vì muốn tìm “một chỗ giao dịch” gì đó, ta lại không ngu.
Sau đó cậu nói tiếp.
-Ngươi nói muốn dùng Đào Viên Cư làm chỗ giao dịch, nhưng khi ta yêu cầu mua mẫu đất cạnh bên dựng phân đà, ngươi không từ chối. Điều này chứng tỏ có Đào Viên Cư hay không thì cũng như vậy.
-Ngươi nói cần ở bên cạnh bảo vệ ta, nhưng những thuộc hạ của ngươi canh gác ngày đêm, chỉ cần sát thủ xuất hiện bọn họ sẽ phát hiện ngay, không cần ngươi phải túc trực cả ngày. Vậy mà ngươi luôn ngoan cố muốn ngủ chung giường với ta.
-Ngươi đưa ta tất cả tiền của mình, còn cho thuộc hạ bảo vệ ta, lại chưa từng yêu cầu bất cứ điều gì.
Càng nói, Trần Thanh càng cảm thấy trước đây cậu bỏ qua quá nhiều chỗ hở. Đến tận lúc này nhìn lại, cậu mới thấy thái độ tên này với mình quá bất hợp lí. Trước đây dẫu nghi ngờ nhưng cậu không biết lí do từ đâu, đến bây giờ nghĩ theo chiều hướng tên này muốn “chơi gay” mình, quả nhiên tất cả chỗ đáng ngờ đều có lời giải thích.
Thế là Trần Thanh lạnh lùng hỏi.
-Ngươi từng nói ngươi “có việc cần công tử ngài hỗ trợ”, vậy việc đó là gì?
Phương Bảo Địa lập tức thẳng lưng, biết chuyện hắn lo lắng cuối cùng đã đến. Thanh Thanh đã nghi ngờ hắn, và hiển nhiên em ấy đang có xu hướng từ chối tiếp xúc với hắn.