Tôi không nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi lần thứ hai trở lại Chu gia, còn bị người hầu gọi là phu nhân.
Thời khắc này tôi đột nhiên có cảm giác tôi có một vị đại lão mỗi ngày đều khóc lóc.
Lúc Anh Thần vô cùng đáng thương nép ở góc giường nói "không muốn", tôi nói: "Nói cho bọn họ biết, sau đó gọi em là phu nhân."
"Chuyện này, như vậy sao được....." Cậu có chút oan ức nói.
Tôi kéo cậu qua, "Nếu như em không chịu nói, vậy bây giờ anh sẽ để em mông trần đứng ở bên ngoài, để bọn họ nhìn rõ ràng ai là phu nhân."
Cậu không lên tiếng.
Tôi nâng cậu lên, đi ra ngoài.
Tôi đi tới cạnh cửa, mở cửa ra.
Cậu không ngờ tôi thật sự dám cứ như vậy bước ra ngoài, cứ cho rằng tôi đang chơi trò tình thú. "Để em nói để em nói....Hức....." Cậu sợ sệt nhắm hai mắt lại, hàng mi ướt át run rẩy không ngừng.
Tôi quăng cậu lại giường.
Ngày hôm sau cậu ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, trước mặt hết thảy người hầu cùng vệ sĩ tuyên bố, sau này gọi cậu là "phu nhân", gọi tôi là "tiên sinh".
Hết thảy dị nghị đều bị gương mặt lạnh lẽo của cậu dọa trở lại.
Tôi rất hài lòng.
Trong phòng ngủ còn treo chân dung của tôi, tôi nói: "Lấy xuống đi, anh nhìn mặt mình, sẽ mềm."