Thẩm Thanh Huyền mở choàng mắt, con ngươi hắc bạch phân minh phản chiếu cả bóng hình Cố Kiến Thâm.
Hai người đối mặt, không ai nhường ai.
Túc Vũ quay đầu nhìn bọn họ:
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền cất giọng:
“Thả ta xuống.”
Cố Kiến Thâm trêu tức hỏi:
“Thiếu gia không mệt?”
Thẩm Thanh Huyền hơi dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Cố Kiến Thâm, y đi nhanh về trước, đầu không quay lại, đương nhiên cũng không đáp lại câu nói kia.
Túc Vũ đi phía sau, tiến tới cạnh Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi:
“Triêu Yên bị sao thế?”
Cố Kiến Thâm cong môi:
“Là thuộc hạ chọc y mất vui.”
Túc Vũ tò mò:
“Thanh Thâm đại ca đã làm gì?”
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ đằng trước, cười đầy hàm súc khó hiểu: “Không làm gì cả.” chỉ nói nhiều mấy câu thôi.
Túc Vũ hết sức buồn bực, chẳng qua nó cũng thấy rõ, Triêu Yên thực sự không giận, chắc là đang làm nũng với Thanh Thâm đại ca …
Ai nha …… Nghĩ vậy, tiểu đào hoa lại bị manh đầy mặt!
Trên thực tế, cả hai đều suy nghĩ quá nhiều, Tôn chủ đại nhân chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, nên mượn cơ hội rời đi.
Về phần dăm ba câu của Cố Kiến Thâm, y nào có để trong lòng?
Câu dẫn ư? Ha ha, nếu đổi thành mắt đỏ y sẽ suy nghĩ lại đôi chút.
Có thể? Xấu như vậy, hắn có thể nhưng y không thể đâu.
“Mất tự nhiên” kéo thẳng tới giữa trưa, Thẩm Thanh Huyền vẫn không nói chuyện với Cố Kiến Thâm, Túc Vũ ngược lại chạy qua hai bên thì thầm, chẳng qua càng nói thầm nó càng phát hiện, chuyện hai chủ tớ người ta người ngoài như nó không xen tay vào được nha!
Bí cảnh Nguyệt Lạc cũng không phải nơi thái bình, cả buổi trưa đều không xảy ra chuyện gì đều do linh lực Cố Kiến Thâm phóng ra ngoài, dã thú bình thường không dám tới gần.
Nhưng càng đi vào trong, nguy cơ càng nhiều.
Khi mặt trời treo cao giữa bầu trời, một tiếng la bén nhọn phá không mà tới!
Túc Vũ lập tức cầm đoản kiếm, ngưng thần đề phòng.
Thẩm Thanh Huyền đi qua nhìn, Cố Kiến Thâm liền bế y lên.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía nam nhân.
Cố Kiến Thâm nhìn thẳng về trước nói:
“Thân thể thiếu gia yếu đuối, xin cẩn thận một chút.”
Thiết lập này dùng thật tốt.
Túc Vũ cũng khuyên: “Triêu Yên ngươi đừng tiến lên!” Có kinh nghiệm lần trước, nó cẩn thận hơn nhiều.
Trong chớp mắt, nương theo mùi máu tanh gay mũi, vài thân ảnh chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.
Có ba nam hai nữ, đều là tu sĩ trang diện đàng hoàng, nhìn quần áo tinh xảo, hẳn không phải tán tu không nơi nương tựa.
Trước mặt là nam nhân đầu tóc tán loạn, giữa trán cuồn cuộn máu tươi, toàn bộ sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà tiều tụy bất kham, dìu hắn là một nữ tử mảnh mai, nữ tử cũng không tốt tới đâu, khắp người đều là máu, có lẽ là của nam nhân bên cạnh hoặc của chính cô ta, tóm lại cô cũng là vẻ mặt hoảng hốt ngập tràn sợ hãi.
Hai nam một nữ khác cũng chật vật đến cực điểm, cánh tay nữ nhân bị thương, quần áo trước ngực nam nhân bị xé bỏ, người cuối cùng gần như bị kéo lê, thì ra đã gãy chân!
Dáng vẻ năm người này thật sự thê thảm, mặc cho ai nhìn cũng sẽ sinh lòng thương hại.
Túc Vũ bản tính thuần thiện, giờ phút này đã sốt ruột như lửa cháy:
“Các ngươi làm sao thế?”
“Chạy!” Nam nhân đằng trước khàn giọng hô, “Chạy mau đi!”
Gần như cùng lúc hắn hô xong, Túc Vũ nghe thấy thanh âm chấn động khắp nơi, sau đó là một mãnh thú cao như ngọn núi xuất hiện trước mặt nó.
Cự thú này cực lớn cực uy vũ, mắt như một cái mâm bạc to lớn, răng nanh hệt như trường kiếm sắc bén, tứ chi đạp trên đất mang theo tiếng nổ rung trời ầm ầm vang dội!
Túc Vũ trợn tròn mắt, so với mãnh thú này, tiểu tuyết hoa nó gặp trước đó quả là một bé con đáng yêu!
Túc Vũ phản ứng rất nhanh, nó xoay người chạy:
“Triêu Yên, Thanh Thâm đại ca! Chạy mau!”
Thứ này tuyệt đối đánh không lại, trăm phần trăm đánh không lại, không có khả năng đánh thắng nổi!
“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, nam nhân gãy chân trước đó còn sống sờ sờ đã bị cự thú ăn!
Nam nữ bên cạnh hắn sợ ngây người, mặt mũi ngập tràn sợ hãi, bọn hắn la lên:
“Không muốn … Không muốn …”
Hung thú kia vỗ một chưởng xuống, hai người đều thành thịt nát.
Cảnh tượng vô cùng huyết tinh, thịt nát xen lẫn máu tươi, kèm theo đó là tiếng nhả nuốt làm người ta buồn nôn, tất cả đều thành vật co quắp vô tri …
Túc Vũ nhìn toàn bộ quá trình, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi có xu hướng trở nên tái nhợt.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn tiểu đồng trong ngực, nhẹ giọng thì thầm:
“Tôn chủ thật tàn nhẫn.” Người khác không nhìn thấy, nhưng Cố Kiến Thâm trông nhất thanh nhị sở, mấy người kia mặc dù nhất định chạy không thoát, nhưng cũng không trở thành bất động như hiện tại, là bị Thẩm Thanh Huyền ngáng chân.
Thẩm Thanh Huyền sắc mặt bình tĩnh:
“Trừng phạt đúng tội.”
Cố Kiến Thâm nở nụ cười:
“Như vậy được không? Tiểu hoa đào kia là một yêu thể đơn thuần.”
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt nhìn hắn:
“Vậy bệ hạ cảm thấy nên làm thế nào cho phải?”
Cố Kiến Thâm nói:
“Cẩn thận bảo vệ, hết mực cưng chiều.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn:
“Sống trong nhà ấm?”
“Không tốt sao?”
Con ngươi đen sẫm của Thẩm Thanh Huyền vẫn bình tĩnh như đầm nước cổ:
“Không tốt.”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch:
“Thiên Đạo vô tình, sư thúc không hổ là người đứng đầu Thiên Đạo.”
Giữa lúc hai người trò chuyện, hai người trước đó đã bị hung thú đuổi kịp, mắt thấy họ sắp bỏ mạng nơi đây, Túc Vũ cắn răng quay đầu, kéo nữ nhân kia lại, túm lấy cô từ bên trong miệng thú!
Nữ tử chưa kịp hoảng hồn, bị dọa mặt mũi tràn đầy nước mắt, cô run rẩy nói:
“Cứu ta … Mau cứu ta …”
Vị trí của Túc Vũ đã lọt vào phạm vi công kích của mãnh thú! Tiểu hoa đào không chạy, nó đứng vững, rút trường kiếm, muốn cùng hung thú liều chết đánh cược một lần.
Mãnh thú dường như không có hứng thú với nó, chấp nhất muốn giết chết nữ nhân kia.
Túc Vũ căng thẳng tới mức trán đẫm mồ hôi, song vẫn không lùi bước, nó cậy mạnh dùng kỹ xảo công kích vụng về bảo vệ nữ nhân cả người toàn máu kia.
Hung thú rốt cục bị nó chọc giận, quay đầu bắt đầu công kích nó.
Chỉ là lần giằng co thứ nhất, Túc Vũ đã cảm thấy chênh lệch hai bên cực lớn.
Áp lực phô thiên cái địa mà đến, khoảng cách không thể vượt qua đánh tan lòng tin chiến đấu.
Nó sửng sốt một lúc, lợi trảo của mãnh thú đã gần ngay trước mắt ……
Trong điện quang hỏa thạch, một thanh trường kiếm xanh đậm chặn ngang trước mặt nó, Túc Vũ mở to mắt, nhìn nam nhân dùng kiếm mỏng chống lại mãnh thú vạn tấn.
Thanh … Thanh Thâm đại ca …
Cố Kiến Thâm thấp giọng nói:
“Lui ra phía sau.”
Túc Vũ lảo đảo đứng dậy, hướng về sau chạy một đoạn thật lớn, lúc nó quay đầu lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng suốt đời khó quên.
Mãnh thú rất mạnh, nam nhân càng mạnh hơn.
Trường kiếm bay múa, ánh sáng xanh thẳm như rồng bơi trong nước.
Thì ra chiến đấu cũng có thể xinh đẹp đến thế …
Không tốn thời gian quá dài, mặc dù thời gian này đối với Đế tôn Cửu Uyên mà nói chẳng khác nào trở thành chuyện cười.
Nhưng dẫu sao đều do hạn chế tu vi, dùng hơi nhiều thời gian chút tính ra cũng tương đối phù hợp với tình hình thực tế.
Nữ nhân kia bị thương rất nặng, đáng lẽ khẽ động thôi cũng không động nổi, nhưng cô lại giống như bị thứ gì dẫn dụ, tinh thần điều khiển thân thể, tuy tập tễnh nhưng lại hưng phấn chạy về phía sau.
Túc Vũ đuổi theo:
“Đừng chạy nữa, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi!”
Nữ nhân không nghe lọt bất cứ một lời, cô hưng phấn lầm bầm:
“Là của ta, đều là của ta, tất cả đều là của ta!”
Cô chạy rất nhanh, Túc Vũ lo cho cô nên đuổi theo.
Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:
“Không ngăn cản?”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn:
“Đế tôn sao lại lòng dạ đàn bà như thế?”
Đế tôn đại nhân vẫn luôn vô cùng có giáo dưỡng giật khóe miệng một cái.
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân bước về trước, sau đó nói:
“Thu hồi tư tưởng đồng tình nhàm chán kia lại, cái gì nên đối mặt cũng chỉ có thể đối mặt.”
Cố Kiến Thâm cong khóe môi, đi sau y hỏi:
“Tôn chủ đối với người của mình đều nhẫn tâm thế ư?”
Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn:
“Nghe nói Đế tôn Cửu Uyên dùng máu nhập ma, tàn sát nghìn vạn sinh linh, xác phơi đầy biển.”
Cố Kiến Thâm mặt không đổi sắc nói:
“Nhưng ta đối với người của mình tốt vô cùng.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn:
“Túc Vũ là người của ngươi?”
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y, đột nhiên, con ngươi xanh thẳm phai màu, lốm đốm đỏ tươi hiện ra, chiếm hết cả đồng tử, hắn thấp giọng nói: