Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 14: Đại lão tận sức dời gạch



Chuyện tối qua thực sự làm hổ thẹn phong phạm đại lão, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn đổi chủ đề.

Thẩm Thanh Huyền nói:

“Tới dùng cơm đi.”

Túc Vũ không xoắn xuýt nữa, trong lòng vẫn nhớ thương chuyện tu hành, chỉ muốn ăn uống no đủ rồi nhanh làm chút chính sự.

Cố Kiến Thâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn là mỹ vị phong phú hoa lệ như trước.

Túc Vũ tâm phục khẩu phục, vừa ăn vừa khen, chỉ hận mình văn hóa không cao, từ biết được quá ít …

Thẩm Thanh Huyền thì bình tĩnh hơn nhiều, chẳng thèm liếc mắt nhìn Cố Kiến Thâm một lần.

Vì sao hả? Mệt mỏi cả một đêm mà chưa làm nhiệm vụ, Tôn chủ đại nhân mất hứng.

Chẳng qua y vẫn luôn là bộ dạng thế này, nên Túc Vũ vẫn chưa phát hiện khác thường, mà Cố Kiến Thâm nhập diễn vô cùng nghiêm túc, vui lòng dỗ dành “Thiếu gia” nhà hắn chơi đùa.

Ăn điểm tâm xong, Túc Vũ trông mong nhìn Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói:

“Nếu đã nói rồi, vậy ngươi dạy Túc Vũ đi.”

Cố Kiến Thâm đáp:

“Vâng.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn ra vẻ cung kính, khóe miệng hơi cong lên, lại tặng thêm một câu:

“Tu tập vũ kỹ là chuyện rất vất vả, Túc Vũ ngươi đừng có mà lười biếng.”

Túc Vũ vội vàng nói:

“Ta không sợ khổ cực! Nhất định sẽ cố gắng học tập!”

Thẩm Thanh Huyền lại dặn dò:

“Thể lực Thanh Thâm vô cùng tốt, ngươi không cần phải khách khí.”

Lần đầu tiên y gọi cái tên “Thanh Thâm” này, Cố Kiến Thâm kìm lòng không được nhìn sang y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, dáng vẻ cao cao tại thượng, đuôi mắt có chút giảo hoạt, giống hệt như một bé cáo trắng.

Cố Kiến Thâm cúi đầu, khóe miệng lại nâng cao hơn: Người Tâm Vực hay nói Liên Hoa Tôn chủ là gốc Bạch Liên Hoa độc nhất vô nhị, hắn lại cảm thấy y giống một con chồn bạc cao ngạo, dung mạo khuynh thành, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, khiến người ta nhịn không được muốn chinh phục.

Túc Vũ nào nghĩ tới tối qua Cố Kiến Thâm mỏi mệt một đêm? Chỉ cho rằng Thẩm Thanh Huyền đang nhắc nhở nó bèn vội vàng nói:

“Yên tâm, thể lực của ta cũng tốt cực kỳ!”

Nhất định phải chịu đựng, tiểu hoa đào nghĩ, Thanh Thâm đại ca không mệt thì nó cũng sẽ không mệt, phải bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này.

Đào hố ai kia xong, Thẩm Thanh Huyền hài lòng ngồi một bên uống trà.

Hiện giờ linh lực Cố Kiến Thâm tiêu hao hơn phân nửa, căn bản là rỗng tuếch.

Dù sao đều là áp chế tu vi, bất luận là linh lực dự trữ ở hạn mức tối đa hay tốc độ hấp thu đều giảm bớt đi nhiều, không khác gì so với mấy “cao thủ” bình thường có thể tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc.

Tối qua hai người đọ sức một đêm, Thẩm Thanh Huyền mệt tới mức chỉ muốn ngồi uống trà, chắc hẳn Cố Kiến Thâm cũng giống thế.

Tiếc thay thiếu gia có thể uống trà, nhưng người hầu lại phải ra luyện tập cho người ta.

Nhất là tiểu hoa đào này còn là một “quái vật nhỏ”.

Dầu gì cũng là linh vật trên Vạn Tú Sơn, thể chất vô cùng tốt, cộng thêm hôm qua chịu kích kích cùng dăm ba câu hôm nay của Thẩm Thanh Huyền, Túc Vũ dâng cao tinh thần, nhiệt tình phải nói là tràn đầy!

Thẩm Thanh Huyền bưng chén trà, thờ ơ nói:

“Thanh Thâm, Túc Vũ là bạn tốt của ta, ngươi phải dạy thật có tâm đấy.”

Cố Kiến Thâm rũ mắt, trong mắt đều là xâm lược, nhưng giọng nói lại hết mực kính cẩn tuân theo:

“Thuộc hạ đã rõ.”

Thẩm Thanh Huyền khẽ cười một tiếng, uống một hớp trà linh trong chén, chỉ cảm thấy hương vị sao mà tuyệt vời.

Cả ngày, Túc Vũ đều chăm chỉ khổ luyện các nguyên tắc căn bản, liều mạng nghiên cứu học hỏi.

Một tiểu hoa đào như nó không biết mệt mỏi, Đế tôn Tâm Vực sao có thể than mệt? Nếu không sẽ không lấy được vợ.

Hai người không ngừng nghỉ một khắc, lăn qua lăn lại làm tâm trạng Tôn chủ đại nhân sung sướng quá chừng.

Thấy họ đều mệt thế rồi, Thẩm Thanh Huyền vẫn không quên sai sử Cố Kiến Thâm, tiểu hoa đào dù giỏi giang cỡ nào cũng phải có lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, thế là khoảng thời gian rảnh này, Cố Kiến Thâm phải đi “hầu hạ” tiểu thiếu gia.”

Bưng trà, rót nước, chuẩn bị cơm trưa …

Cả ngày bận bịu lên xuống, Thẩm Thanh Huyền chợt kéo ống tay áo Cố Kiến Thâm.

Từ đầu đến cuối nét mặt Cố Kiến Thâm vẫn không thay đổi, luôn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh tao nhã:

“Thiếu gia còn gì muốn phân phó?”

Thẩm Thanh Huyền hạ giọng nói:

“Bệ hạ biết cách hầu hạ như thế, không bằng sau này về Vạn Tú Sơn với ta đi.”

Cố Kiến Thâm bỗng dưng dựa sát vào y, dán vào lỗ tai y nói:

“Duy Tâm Cung được xây toàn bộ bằng kim hồng ngọc, Tôn chủ có muốn tới xem không?”

Mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng lên … kim hồng ngọc nha.

Cố Kiến Thâm lại bảo:

“Đến Duy Tâm Cung, ta cam đoan có thể hầu hạ Tôn chủ tới mức thoải mái dễ chịu.”

Lời này ngả ngớn lại mập mờ, Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới Tâm Vực luôn tùy tâm sở “dục”, nhất thời hết hứng, y đẩy hắn ra nói:

“Hưởng thụ không nổi.”

Tu hành cả ngày, đêm đến Túc Vũ đi ngủ sớm, không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.

Đầy đầu tiểu gia hỏa này đều là kiếm thuật mới học, trong mơ còn học thuộc lòng khẩu quyết … từng câu lại từng câu, khiến Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị làm chính sự cho rằng nó chưa ngủ.

Sau khi nhiều lần xác nhận tiểu hoa đào đã ngủ thật rồi, Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu công cuộc “dời gạch”.

Lại có nhiệm vụ mới?

Không … nhiệm vụ ngủ cùng nhau còn chưa hoàn thành.

Tối qua y nằm cùng Cố Kiến Thâm, đáng tiếc vẫn không ngủ, hai người làm tới mồ hôi đầm đìa, sao mà ngủ cho được?

Tiếc thay nhiệm vụ rất là thuần khiết, nhất định phải cùng nhau ngủ, là cái loại ngủ nhắm mắt lại đại não trống rỗng nghỉ ngơi thật tốt, chứ không có bảo họ quậy một đêm.

Ban ngày Thẩm Thanh Huyền hung hăng đào hố Cố Kiến Thâm cũng vì sự nghiệp ban đêm dời gạch.

Giày vò gia hỏa này mệt mỏi rồi, tiến vào ổ chăn chẳng lẽ còn không nhắm mắt ngủ liền?

Hắn vừa ngủ, y cũng có thể ngủ theo, nhiệm vụ thế là hoàn thành.

Từ một trình độ nào đó, người Tâm Vực đánh giá Thẩm Thanh Huyền rất đúng trọng tâm, Liên Hoa Tôn chủ vô cùng phù hợp với cách hình dung “Hắc Tâm Liên”. (Hoa sen lòng dạ đen tối ╮(╯▽╰)╭)

Nhất là khi đối đãi với “địch nhân”, có thể nói là vô cùng đen.

Thẩm Thanh Huyền kéo ổ chăn ra bảo:

“Lại đây ngủ.”

Mỹ nhân mời, trông thì vui sướng rạo rực, nhưng thật ra mỹ nhân không chỉ không vui mà còn có gai, thiệt sự một lời khó nói hết.

Cố Kiến Thâm không lên tiếng, cứ thế mà nhìn y.

“Sao thế?” Thẩm Thanh Huyền lại dùng phép khích tướng: “Bệ hạ sợ à?”

Cố Kiến Thâm đưa tay ôm y vào lòng, cúi đầu nhìn y:

“Sợ gì cơ?”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn ôm hơi mất tự nhiên, Cố Kiến Thâm lại cố ý tới gần y hỏi:

“Sợ sư thúc quá mê người?”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Đáy mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười, vốn là màu đỏ diêm dúa giờ phút này giống như hồng ngọc chứa đầy ánh nắng, xinh đẹp đến kinh người.

Bởi vì đôi mắt này, Thẩm Thanh Huyền không để ý lời hắn khiêu khích, trở nên “ngoan ngoãn” khác thường.

“Ngủ thôi.” Thẩm Thanh Huyền rụt rụt vào trong ngực hắn.

Cố Kiến Thâm ôm lấy y, cho y một vị trí thoải mái.

Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, dường như đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nhưng trên thực tế …

Cố Kiến Thâm hỏi y:

“Vì sao sư thúc lại tới bí cảnh Nguyệt Lạc này?”

Thẩm Thanh Huyền từ từ nhắm hai mắt, hỏi ngược lại hắn:

“Vậy vì sao ngươi muốn tới đây?”

Hai người bọn họ đều là kẻ thoát khỏi thế giới bên ngoài, bí cảnh Nguyệt Lạc nho nhỏ này như một con kiến vậy, thật sự không phải nơi đáng để hai người chú ý.

Nhưng hiện giờ họ không chỉ tới đây, mà còn tận lực áp chế tu vi, sợ phá hủy nơi này.

Bí cảnh Nguyệt Lạc này có chỗ nào kỳ quặc sao?

Bọn họ đều rất rõ ràng: Không có.

Cho nên, vì cớ gì?