Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 218: Phiên ngoại 4



Tuy Cố Kiến Thâm nói vậy, Thẩm Thanh Huyền vẫn không tài nào hiểu được: một bức họa thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu.

Thẩm Thanh Huyền đã đánh giá thấp bản thân, cũng đánh giá thấp họa sư, càng đánh giá sai thẩm mỹ của đông đảo tu sĩ.

Cố Kiến Thâm dẫn y tới Tâm Vực, với hình dạng hai người hiện giờ, chẳng một ai phát hiện.

Thẩm Thanh Huyền bảo: “Tâm Vực lúc này loạn thật.”

Cố Kiến Thâm: “Vì duy tâm cả mà.”

Con đường xưng đế của Cố Kiến Thâm chẳng hề suôn sẻ, thậm chí phải nói lận đận vô cùng, bởi vì tu sĩ Tâm Vực duy tâm vấn đạo, nào cam nguyện bị người ta kiểm soát? Chưa kể còn là quân chủ chuyên chế bá đạo như Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền từng hỏi Cố Kiến Thâm chuyện này, lúc đó Cố Kiến Thâm bảo lấy bạo chế bạo, đánh tới khi họ tâm phục khẩu phục mới thôi. Đúng là có chuyện này thật, nhưng nó không phải nguyên nhân chính.

Trước khi bình định chiến loạn, thì phải phô bày bản lĩnh của mình, rồi dùng mị lực nhân cách thu nạp thủ lĩnh các tộc — ngấm dầm trong đó biết bao quyền mưu, để rồi cuối cùng thống nhất xưng đế.

Sau khi thống nhất vẫn chưa yên, Cố Kiến Thâm luôn dẫn đầu tuyệt đối về mặt cảnh giới, lại hết sức cần chính yêu dân, tuy hắn chẳng có lấy một đồ đệ (sau này mới có Tiểu Kim), nhưng khắp cả Tâm Vực, e rằng có hơn nửa số người từng được hắn chỉ điểm.

Hình thức đồng thể của quân – sư – hữu này mới là mấu chốt giúp Cố Kiến Thâm thống lĩnh Tâm Vực.

Thẩm Thanh Huyền càng hiểu được điều này thì càng bội phục Cố Kiến Thâm.

So với hắn, Thẩm Thanh Huyền có địa vị ngang với Thiên Đạo chẳng làm được gì nhiều.

Dĩ nhiên, môi trường phát triển đôi bên cũng khác. Dẫu sao lúc nào Thiên Đạo cũng gọn gàng ngăn nắp, trật tự nghiêm chỉnh, khác hoàn toàn với Tâm Vực hỗn loạn.

Thẩm Thanh Huyền cân nhắc mọi phương diện, nói thật lòng: “May mà Tâm Vực có ngươi.”

Cố Kiến Thâm trêu chọc y: “Đó là vì Tâm Vực không có em.”

Thẩm Thanh Huyền không nghe ra ý trêu ghẹo của hắn, còn suy xét lại hành vi “không kính nghiệp” của mình ở Thiên Đạo. Cố Kiến Thâm tiếp tục bảo: “Nếu em ở Tâm Vực, ta đã sớm tiếc cho đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời nhô cao, từ nay quân vương không tảo triều.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Bầu không khí suy nghĩ đứng đắn lập tức bốc hơi!

Cố Kiến Thâm còn không biết thẹn mà hỏi: “Có phải không, ái phi?”

Thẩm Thanh Huyền đụng yêu hắn một cái, hai ngọc giản phát ra tiếng va véo von, thiếu chút nữa thành “ngọc thạch cùng vỡ”.

Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền tận mắt thấy bức họa trong truyền thuyết nọ, y rốt cục cũng biết thế nào là chấn động.

Đúng là … rung động quá đỗi.

Họa sư ấy có kỹ năng tuyệt vời, hắn dùng họa bút đỉnh cao, chọn vải để họa cũng thuộc loại quý hiếm nhất, vừa tả thực đồng thời trọn vẹn ý cảnh, chỉ một bức họa khinh miêu đạm tả đã vẽ nên tuyệt thế tao nhã.

Thẩm Thanh Huyền nhìn người trong họa, ngơ ngác bật thốt: “Lợi hại thật đó.”

Người trong họa là y, mà cũng không phải y.

Họa sư mượn ngũ quan của y, hình thể y, miêu tả người tình trong mộng trong lòng vô số người.

Chẳng trách lại có nhiều người trầm mê vào nó, chẳng trách lại có nhiều người vì nó hãm sâu ngục thất không thể đào thoát, chẳng trách lại có nhiều người đau đớn cõi lòng cầu mà không được.

Bởi vì bức họa này có lực mê hoặc tự nhiên, trùng kích vào khát vọng sâu nhất trong lòng người.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền tinh thông thi họa, song không thiện vẽ người, cho nên trước đó y vẫn không nghĩ bức chân dung này có gì ghê gớm, ấy vậy mà lúc này lại rung động không thôi.

Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm: “Họa sư này là ai thế?”

Cố Kiến Thâm thoáng im lặng.

Thẩm Thanh Huyền: “Còn tác phẩm nào khác không?”

Cố Kiến Thâm bảo: “Cả đời hắc chỉ vẽ mỗi bức họa này.”

Thẩm Thanh Huyền lấy làm tiếc nuối: “Tiếc thay cho tài nghệ ấy.”

Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Hắn không có tài nghề, cũng không họa được người khác, hắn chỉ vẽ hoài niệm sâu trong lòng mình.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn người, quay phắt đầu nhìn hắn: “Tranh này …”

“Ừ,” Cố Kiến Thâm nói: “Là ta vẽ.”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, lộ vẻ không tin nổi: “Làm sao có thể?” Lúc đó họ đã quên nhau, cũng chưa từng gặp mặt, Cố Kiến Thâm làm cách nào vẽ được bức họa này?

Cố Kiến Thâm hóa thành hư ảnh con người, bảo: “Ta dẫn em đi xem.”

Thẩm Thanh Huyền run giọng: “Ngươi mơ thấy ta sao?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Có lẽ vậy.”

Thẩm Thanh Huyền cũng hóa thành hình người, y đuổi theo Cố Kiến Thâm, hướng về Duy Tâm cung.

Mặc dù Cố Kiến Thâm không xưng đế, nhưng thân là thánh nhân của Tâm Vực, hắn vẫn có cung điện cho riêng mình.

Duy Tâm cung hiện giờ không rộng lớn như sau này, nhưng vẫn hết sức tráng lệ.

Thẩm Thanh Huyền phát hiện Cố Kiến Thâm dẫn y lướt về đoạn ký ức trước đó, lúc này bức họa kia vẫn chưa hoàn thành.

Trong màn đêm mông lung, dưới ánh trăng sáng ngời, cung điện bạch sắc như trôi nổi giữa trời, ẩn hiện vẻ mỹ lệ.

Cố Kiến Thâm nắm tay dẫn Thẩm Thanh Huyền đi từng bước đến tẩm cung, họ đi thật chậm, tuy không ai nhìn thấy nhưng tim Thẩm Thanh Huyền lại đập hơi nhanh.

Lúc đến cửa, Cố Kiến Thâm bảo: “Vào thôi.”

Thẩm Thanh Huyền chạm tay lên cửa, thực ra y không đẩy được, bởi vì trong tâm cảnh, y và Cố Kiến Thâm chỉ là luồng thần thức, căn bản không có hình thể.

Chỉ cần y bước lên là có thể xuyên qua cánh cửa này.

Thẩm Thanh Huyền hít sâu, bước nhanh vào, cùng lúc trông thấy Cố Kiến Thâm.

Hắn ngồi ở đó, trong cung điện của mình, trên giường của mình, nhưng cô đơn như thể đang ở đỉnh hàn sơn, mấy vạn dặm chung quanh không có lấy bóng người.

Tim Thẩm Thanh Huyền xoắn chặt, muộn chạm vào Cố Kiến Thâm bên cạnh, y quay đầu, lại phát hiện bên cạnh không có ai.

Và rồi khi ngoảnh đầu lại, y cùng Cố Kiến Thâm nhìn nhau.

Trong tâm cảnh, y dùng thân thể hư vô mờ ảo cùng Cố Kiến Thâm mấy ngàn năm trước nhìn nhau.

Thoáng ấy, Thẩm Thanh Huyền như trông thấy bức họa kia. Rõ ràng là tranh chân dung của mình, lại đổi thành dáng hình của nam tử hồng y.

Thẩm Thanh Huyền xoay người thật nhanh, biến thành ngọc giản trốn khỏi cung điện.

Phải mất một lúc Thẩm Thanh Huyền mới lấy lại tinh thần, ngọc giản đỏ đuổi kịp y, Cố Kiến Thâm nói: “Ta không nhớ rõ chuyện khi đó …”

Hiện giờ, ngập tràn trong tâm trí Thẩm Thanh Huyền đều là đôi ngươi phát ra ánh sáng mãnh liệt giữa tĩnh mịch của Cố Kiến Thâm, y đợi một lúc mới hỏi: “Là đại thừa kỳ ư?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Ừ, thành thánh rồi, không lâu sau ta gặp bình cảnh, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm được đường đột phá.”

Cõi lòng Thẩm Thanh Huyền bỗng chốc quặn đau: “Bởi vì tâm ma?”

Cố Kiến Thâm: “Lúc đó tình trạng ta rất hỏng bét, vô tri vô giác qua ngày, nhìn thấy gì cũng đều như chưa thấy, không cách nào thoát khỏi trạng thái mờ mịt đó.”

Ký ức đã mất, nhưng tâm mãi khắc ghi, cho nên mới hoang hoải bấp bênh.

Thẩm Thanh Huyền dựa sát vào hắn.

Cố Kiến Thâm mỉm cười, nói tiếp: “Về sau ta liền họa em lên tranh, thế nhưng không dám nhìn, ta muốn biết em là ai, nên cố tình đưa bức họa ra ngoài.” Cuối cùng cũng biết được.

Thẩm Thanh Huyền run giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi …”

Cố Kiến Thâm biết y muốn hỏi gì, hắn đáp: “Ta không thể tới Thiên Đạo, cũng không tìm được. Em là thánh nhân Liên Hoa của Vạn Pháp tông kia mà.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền đau đớn, lại hỏi tiếp: “Bức họa này hiện giờ ở đâu?”

Cố Kiến Thâm ngập ngừng rồi trả lời: “Không còn nữa.”

“Nghĩa phụ hủy nó rồi.” Cố Kiến Thâm thuật lại cực kỳ bình tĩnh, “Ta cũng đột phá đại thừa kỳ.”
— QUẢNG CÁO —