Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 25: Nếu không phải ngươi khi sư diệt tổ, trời cũng chẳng phạt tới trên đầu ngươi



Nói không liền không, thích sao làm vậy.

Nghĩ tới cứng rồi?

Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ cười.

Tâm trạng Cố Kiến Thâm ấy mà … phải hình dung thế nào nhỉ? Bị y trêu cho nóng hừng hực, rồi lại bị cái dáng nhỏ này của y chọc cho ngứa ngáy, muốn lột sạch y, lại muốn nghe theo y …

Cuối cùng hắn vẫn nhịn, trái ngon tươi tốt như thế đáng để chờ đợi.

Cố Kiến Thâm nói: “Tôn chủ quả nhiên biết kiềm chế.”

Thiên đạo tuân theo kiềm chế giữ mình, vừa rồi hai người đã tới mức đó, Thẩm Thanh Huyền vẫn có thể nói dứt liền dứt, trình độ khống chế bản thân tương đối cao.

Thẩm Thanh Huyền nói như có điều ám chỉ:

“Bệ hạ dường như không tùy tâm như đã nói.”

Tâm Vực theo tùy tâm sở dục, theo lý thuyết Cố Kiến Thâm nên nghe theo lòng mình, nói làm liền làm.

Đánh giá từ điểm ấy, dường như lập tức phân rõ cao thấp, có thể tuân theo nguyện vọng của Tôn chủ đại nhân càng tốt hơn.

Cố Kiến Thâm chỉ cười không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền hoàn thành nhiệm vụ lại còn được chạm vào thứ mình yêu thích, phải nói tâm trạng tốt cực kỳ.

Y nhấc tay, biến nhà gỗ trở lại dáng vẻ hoa lệ.

—— Có kiểu mẫu của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền có thể tự mình ra tay “trang trí” lại.

Y ngồi lên giường quý phi mềm mại, nhìn Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ, ta muốn uống trà.”

Cố Kiến Thâm khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Được.”

Còn có thể làm gì? Biết làm nũng như thế, không phải nên cưng chiều thật nhiều sao.

Sau uống trà là bữa tối, rồi đến điểm tâm, khi màn đêm chìm sâu, Thẩm Thanh Huyền nói:

“Ngủ đi.”

Vừa mới châm lửa người ta, giờ lại muốn ai kia ôm ngủ …

Cố Kiến Thâm: “……”

Thẩm Thanh Huyền khéo hiểu lòng người biến thành hình dáng tiểu đồng, trốn vào trong ổ chăn vẫy gọi:

“Bệ hạ, sắc trời không còn sớm nữa.”

Cố Kiến Thâm không nhúc nhích.

Thẩm Thanh Huyền cong mắt, giọng nói càng mềm mại:

“Bệ hạ?”

Cố Kiến Thâm đi qua, lần đầu tháo gỡ thuật biến thân của y, hôn lên môi y sau khi y biến lớn.

Đáng tiếc chỉ được trong thoáng chốc, một giây sau người trong ngực rút lại, Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn:

“Làm gì đó?”

Đôi mắt y trong veo, không có nửa chút dục niệm, so sánh giữa hai người, Cố Kiến Thâm động tình đương nhiên thua một đoạn.

Thế này làm sao mà mần?

Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói:

“… Hôn chúc ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Huyền không vạch trần hắn:

“Ra vậy.”

Cố Kiến Thâm nói:

“Mỗi đêm sư thúc đều gối lên cánh tay ta, dù sao ta cũng phải đòi chút phúc lợi chứ.”

Thẩm Thanh Huyền bảo:

“Ngươi nói là được, bất thình lình thế làm gì, chẳng lẽ ta không chiều ngươi sao?”

Nói xong y biến về dáng vẻ trưởng thành ngay lập tức, tầm mắt dừng trên môi hắn.

Cố Kiến Thâm biết rõ y lại đang cố ý câu dẫn hắn, song khó mà nhịn, muốn đè nén những suy nghĩ bị y làm cho đảo điên nhưng lại không thành.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn, nhìn mãi một lúc mới bảo:

“Hôn ta cũng được, nhưng nhớ kỹ mắt phải … đẹp.”

Nói xong y lại biến về hình dáng tiểu đồng, làm ổ trong chăn.

Cho nên … ngươi chỉ quan tâm điểm này thôi sao?

Có thể nói Đế tôn đại nhân tức giận cực kỳ.

May mà Thẩm Thanh Huyền không nghe được tiếng lòng Cố Kiến Thâm, bằng không nghe được hai chữ “thiếu chịch” kia, y nhất định làm với hắn luôn.

Thẩm Thanh Huyền ngày càng quen ngủ cùng Cố Kiến Thâm.

Luôn có thể tìm được vị trí thoải mái nhất trong ngực hắn, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.

May mà Cố Kiến Thâm không phải kẻ biến thái, bằng không nhìn dáng vẻ không hề phòng bị này của y, sợ rằng đã xảy ra chuyện.

Hôm sau là một ngày tốt đẹp, Thẩm Thanh Huyền vẫn nhớ cái nam canh nam dệt trên ngọc giản, rồi còn phải thực hiệm nhiệm vụ thí luyện của Tử Ngọ Quan.

Cách tự nhiên nhất là nhận nhiệm vụ tương tự, sau đó thuận tiện xử lý.

Bằng không thì … dù ngay thẳng như Thẩm Thanh Huyền cũng không sao nói nên lời: “Hay là hai đứa mình, ta cày ruộng còn ngươi dệt vải đi …”

Muốn kết thành đạo lữ với Cố Kiến Thâm cỡ nào mới nói ra được câu này hả? Không được không được.

Đáng tiếc quy định Tử Ngọ Quan chỉ cho phép mỗi lần nhận một nhiệm vụ, làm xong mới có thể nhận cái kế tiếp.

Trước mắt Thẩm Thanh Huyền nhận được nhiệm vụ truyền tin vào thành.

Sáng tinh mơ y đã thu dọn gọn gàng rồi nói với Cố Kiến Thâm:

“Chúng ta đi truyền tin đi.”

Cũng không biết ai phúc lớn được hai người chí tôn vô thượng trên đời này đưa tin.

Sợ rằng hưởng thụ không nổi đâu á!

Cố Kiến Thâm đương nhiên theo y.

Hai người cùng xuống núi, trên đường không có gì để nói, đệ tử xuống núi không ít, có người đi làm nhiệm vụ, cũng có người vào thành du ngoạn.

Thẩm Thanh Huyền không có tâm trạng đi dạo, y muốn tranh thủ thời gian truyền thư xong liền quay về Tử Ngọ Quan chờ nhiệm vụ mới.

Mục tiêu cần truyền tin là Ngô trạch ở thành Bắc, chẳng bao lâu hai người đã đến nơi.

Ngô trạch này trông khá giàu có, nghe bảo gia chủ xuất thân từ đệ tử ký danh ở Tử Ngọ Quan, tuy tư chất hơi kém, nhưng rất có óc buôn bán, sau khi nhập thế thì kinh doanh điền trang linh thực, đạt được chút thành tựu.

Vốn cho rằng đặt thư ở cửa là xong, nào ngờ người trông cửa kia thấy Thẩm Thanh Huyền xong liền sáng mắt:

“Tiểu tu sĩ chờ chút đã … Thư này lão nô không thu được, ngươi phải tự mình giao tận tay lão gia.”

Thẩm Thanh Huyền không xem trọng lắm, thế là đồng ý.

Người trông cửa kia dẫn họ vào nhà.

Nhằm tránh phiền toái, Cố Kiến Thâm dùng ảo thuật cho mình, thành ra lão đầu này không chú ý tới hắn.

Tòa nhà khá tinh xảo, cỏ ít hoa thưa, cầu nhỏ khe suối, ở đó có một mái đình xinh đẹp, tương đối lịch sự tao nhã.

Đương nhiên những thứ này không vào được mắt Thẩm Thanh Huyền.

Gia chủ Ngô trạch tên là Ngô Tu Vĩ, là một nam nhân trung niên.

Thấy Thẩm Thanh Huyền tiến vào, gã còn chạy ra đón.

Thẩm Thanh Huyền quy củ hành lễ với gã, dù sao cũng là tiền bối mà.

Ngô Tu Vĩ vội vàng nâng y dậy:

“Tiểu đạo hữu đừng đa lễ, ngươi là đệ tử ngoại môn chính thức, sao có thể làm lễ với loại không hợp cách như ta.”

Thẩm Thanh Huyền lười khách sáo với gã, lúc này nói rõ mục đích mình tới đây,

Ai ngờ Ngô Tu Vĩ này nhiệt tình quá sức, khăng khăng muốn giữ y lại dùng cơm, thái độ hết mực ân cần.

Thẩm Thanh Huyền nào có thời gian rảnh làm những việc này? Y uyển chuyển từ chối:

“Không nhọc tiền bối hao tâm tổn trí, ta còn có việc phải làm, đi trước một bước.”

Ngô Tu Vĩ tiếc nuối đầy mặt:

“Vậy chỉ có thể có duyên gặp lại.”

Rời khỏi Ngô trạch, Cố Kiến Thâm trêu chọc y:

“Quả nhiên Tôn chủ tới đâu cũng có người yêu thích.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn:

“Chẳng lẽ Bệ hạ thì không?”

Bàn về dung mạo, y chưa từng thấy ai đẹp hơn Cố Kiến Thâm, chắc hẳn khi còn trẻ hắn đi đến đâu cũng bị người nhìn chòng chọc đến đó.

Cố Kiến Thâm lại bảo:

“Ta lúc tuổi còn trẻ tướng mạo đáng sợ, người ngoài đều rất sợ ta.”

Thẩm Thanh Huyền nhướn mày:

“Đáng sợ?”

Cái xác này của hắn không phải dùng ảo thuật, là hàng thật giá thật mà.

Cố Kiến Thâm mỉm cười nói:

“Khi đó ta bị trời phạt, dung mạo hủy toàn bộ.”

Thẩm Thanh Huyền khựng lại.

Cố Kiến Thâm nói: “Cũng may còn lưu lại một hơi, tiếp tục sống ở Tâm Vực.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn:

“Nếu không phải ngươi khi sư diệt tổ, trời cũng chẳng phạt tới trên đầu ngươi.”

Tuy năm đó Thẩm Thanh Huyền không chứng kiến, nhưng y cũng biết.

Khi ấy Thiên Đạo lấy Vạn Pháp Tông đứng đầu, Vạn Pháp Tông lại có chín phong, Cố Kiến Thâm gia nhập Thượng Đức Phong.

Phong chủ Thượng Đức thu hắn làm đệ tử thân truyền, hết mực yêu thích.

Nhưng nào ngờ đồ đệ yêu quý đáng tự hào có tư chất trác tuyệt này lại một đêm tàn sát Thượng Đức Phong của hắn.

Nghe đồn ngay lúc đó Thượng Đức Phong như biển máu, Cố Kiến Thâm giết mười hai sư huynh đệ chính thống, trăm đệ tử đồng môn, cuối cùng phong chủ Thượng Đức xuất quan, phẫn nộ muốn tự tay đâm nghịch đồ.

Vậy mà Cố Kiến Thâm tuổi trẻ khi ấy lại đánh ngang tay với sư tôn mình.

Về sau hắn rời khỏi Thượng Đức Phong, vượt qua Tinh Hải, đi vào Vọng Tẫn, trở thành Ma tôn Cửu Uyên của Tâm Vực.

Chuyện đã qua mấy ngàn năm, đương sự đã ngủ yên hoặc là phi thăng, người biết rõ sự tình đã không còn mấy ai.

Đến đời Diệp Trạm, Tăng Tử Lương thậm chí còn không biết Cố Kiến Thâm xuất thân từ Vạn Pháp Tông, nói chi đến chuyện năm ấy.

Đương nhiên với ma tôn Tâm Vực mà nói, chút huyết tinh năm ấy chẳng đáng là bao, lần hắn chân chính lấy máu nhập đạo cũng tàn sát cả một quốc gia.

Thẩm Thanh Huyền xem như nửa người biết chuyện, khi ấy y còn dạo chơi bên ngoài, nghe Thượng Đức Phong gặp chuyện không may, sau khi về lại thấy Vạn Pháp Tông đã đi tới đường cùng.

Giữa chín phong vốn đã không yên ổn, Vạn Pháp chân nhân phi thăng, Thượng Đức Phong vừa ngã, cả tông môn mất đi cân bằng, trở nên rối loạn hoàn toàn.

Về sau chính là những năm tháng hắc ám của Thiên Đạo, mà người mở ra hắc ám lại là Cố Kiến Thâm.

Nghe nói dạo ấy Tâm Vực cũng hỗn loạn, mà Cố Kiến Thâm cũng mới gia nhập Tâm Vực.

Có người nói Cố Kiến Thâm là chuyển thế của Huyết Sát, sinh ra liền có gió tanh mưa máu.

Chẳng qua lời này hiện giờ không ai dám nói.

Thiên Đạo ổn định, Tâm Vực yên bình, tuy Cố Kiến Thâm bị người Thiên Đạo chửi rủa mỗi ngày, nhưng dường như rất có uy vọng ở Tâm Vực, dù sao cũng không còn nghe mấy lời như chuyển thế của Huyết Sát nữa.

Hiện giờ nhắc lại chuyện này, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đều tâm bình khí hòa.

Cố Kiến Thâm nói:

“Người như ta từ trước đến giờ vận may rất kém, không sao so được muôn vàn sủng ái mà Tôn chủ đã nhận.”

Thẩm Thanh Huyền bảo:

“Chưa dám nhận vận may tốt, nhưng ta chưa bao giờ có suy nghĩ rời bỏ Thiên Đạo.”

Cố Kiến Thâm đột nhiên hỏi:

“Sư thúc cảm thấy Thiên Đạo ở nơi nào?”

Thẩm Thanh Huyền nói ra giáo nghĩa cơ bản của Thiên Đạo:

“Vạn vật vốn không có thật, chỉ có đạo là trên hết.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười.

Chính lúc này, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới.

“Tiểu muội muội em đừng khóc mà! Ca ca … ca ca … thích nhất là giúp đỡ tiểu cô nương xinh đẹp!”

Vừa nghe nửa câu sau cũng biết người nói là ai.

Thẩm Thanh Huyền nhìn sang, quả nhiên thấy Chu tiểu béo.

Thế nhưng không phải nhóc béo này thích nam ư? Sao còn bị cô nàng này mê hoặc?

Chẳng qua thấy nó không có tiết tháo như thế, biết đâu chừng xu hướng tình dục mà nó bảo là mặt.

Ngoại hình đẹp, quan tâm hắn là nam hay nữ làm gì.

Rất ngay thẳng đó Chu tiểu béo.

Cố Kiến Thâm nói: “Mập mập bị người ta lừa kìa.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừm.”

Tiểu cô nương kia bảo bị lạc mẹ mình, không cẩn thận trật chân, muốn về nhà lại đi không nổi.

Chu tiểu béo thấy ngoại hình người ta đáng yêu, tất nhiên là nhiệt tình hết sức, nào là đưa thuốc nào là muốn đưa người về nhà …

Nhưng thật ra cô nàng kia tu vi còn cao hơn nó, dù chân đau cũng không thành vấn đề, cho nên mấy lý do thoái thác kia đều cố ý lừa Chu Tử Lâm.

“Theo sau nhìn xem.” Thẩm Thanh Huyền nói thế.

Đáng nhẽ việc này chỉ cần y ra mặt vạch trần là được, nhưng mùi máu trên người nữ tu này hơi nồng, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy không chỉ đơn giản là lừa tiền.

Thẩm Thanh Huyền nhìn ra, đương nhiên Cố Kiến Thâm cũng nhìn ra được, dẫu sao mấy thứ như máu hắn còn mẫn cảm hơn bất kỳ ai.

Hai người che dấu tung tích không chút tốn sức đi theo.

Bé gái kia nói: “Cảm ơn ca ca!”

Chu tiểu béo cười ngây ngô bảo: “Không việc gì không việc gì …” Nửa câu còn lại trong lòng bất giác nhả ra, “Vui quá đi, có thể đỡ tiểu muội muội đáng yêu thế này …”

Thẩm Thanh Huyền: “……” Quả thực chẳng muốn quan tâm nó làm gì!

Cố Kiến Thâm cười nói:

“Gặp ngươi rồi mà còn có thể động tâm với nữ nhân này, mắt mập mạp này không được tốt lắm.”

Thẩm Thanh Huyền mơ hồ đoán được sau đó hắn muốn nói gì.

Quả nhiên, Cố Kiến Thâm lại bảo:

“Từ lúc nhìn thấy sư thúc, ta không còn muốn nhìn những người khác nữa.”

Lời này có hàm ý bên ngoài, sao nghe giống như đạp tình địch nâng mình lên quá vậy?

Thẩm Thanh Huyền không hiểu.

Theo suốt một đường, hai người họ càng đi càng lệch, gần như ra khỏi thành.

Nhóc mập mạp bắt đầu cảnh giác:

“Nhà ngươi ở ngoài thành hả?”

“Tiểu cô nương” ra vẻ đáng thương:

“Ca ca khinh thường nhà chúng em là nông dân sao?”

Nhóc mập mạp vội vàng nói:

“Sao có thể? Ta cũng là nông dân mà!”

Tiểu cô nương cười ngọt với nó, nó lại phân không rõ đông tây nam bắc.

Đi rồi đi, đường ngày càng xa một cách kỳ quái, thậm chí trời không ngớt sắc cũng dần dần tối sầm.

Vốn là tiết trời tốt vào ban trưa, ấy vậy mà bây giờ mây đen dày đặc, nhìn như là trời sắp mưa.

Chu Tử Lâm hỏi: “Còn chưa tới nữa hả?”

Tiểu cô nương đáp: “Sắp rồi.”

Vừa dứt lời, một tòa nhà cực lớn đột ngột xuất hiện ở phía xa.

Trên bình nguyên trống trải, bầu trời khói mù âm u, phòng ốc ngói xanh tràn ngập tử khí giống như phần mộ to lớn sừng sững nằm ở đó.

Biến hóa kỳ lạ tới thế, nhóc mập mạp lập tức thấy sợ:

“Đó … đó là nhà ngươi à?”

Tiểu cô nương vui vẻ ra mặt:

“Đúng vậy, rốt cục cũng về đến nhà.”

Nhóc mập mạp sợ hãi quá chừng:

“Nếu đến nhà rồi, vậy ngươi mau về đi, ta … ta cũng đi đây.”

Tiểu cô nương nhìn nó:

“Đã đến cửa nhà rồi, ca ca vào ngồi tí đi mà.”

Nhóc mập mạp lắc đầu liên tục:

“Không cần!”

Tiểu cô nương lại nói:

“Vào đi mà, không phải ngươi khen ta đáng yêu sao? Ta đáng yêu thế này sao ngươi có thể cam lòng rời khỏi ta chứ?”

Trong hoàn cảnh âm trầm, cô ả cười quỷ dị như thế, Chu tiểu béo rốt cục nhận ra mình gặp nguy hiểm!

“Ta … ta đi đây …” Nó cuống quít muốn đi, ai ngờ mắt tiểu cô nương kia bắn ra một tia sáng đen, ngay sau đó Chu tiểu béo trở nên ngây dại.

“Mê tâm thuật.” Thẩm Thanh Huyền lườm Cố Kiến Thâm một cái.

Nghe bảo Cố Kiến Thâm rất thạo thuật này, có thể khiến người ta trầm mê suốt mấy trăm năm trong đó.

Chẳng qua mê tâm thuật của nữ tu sĩ này không tới nơi chốn, chắc cũng chỉ có thể làm cho Chu tiểu béo theo mình vào tòa nhà kia.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Không ra tay sao?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vào xem.”

Mùi máu tươi trong tòa nhà này quá nặng, cộng thêm sát khí nồng nặc, chỉ có khả năng do rất nhiều người chết thảm hồn phách không nơi chốn về mới có ác sát mãnh liệt cỡ này.

Thật ra bên ngoài tòa nhà vẫn là trời trong ngàn dặm, chỉ có chỗ này mới âm u tối đen như thế.

Dĩ nhiên có người cố tình làm vậy, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan với sát khí hung hãn ngập tràn không tiêu tan này.

Cố Kiến Thâm bảo: “Ta cho rằng ngươi sẽ không để tâm chuyện này.”

Tuy nói nhìn vào thì chuyện này khá kỳ quặc, cộng thêm tám phần mười cất giấu càng nhiều dơ bẩn ghê tởm, song với Thẩm Thanh Huyền thì đây vẫn chỉ là việc nhỏ, không đáng để nhắc tới.

Nếu thật sự muốn lo hết những chuyện thế này, sợ rằng Liên Hoa Tôn chủ phải bận tới chân không chạm đất.

Thẩm Thanh Huyền cũng hiểu ý hắn, y nói:

“Không quản hết chuyện thiên hạ, nhưng lo được chuyện trước mắt.”

Ý cười lan trong mắt Cố Kiến Thâm, thế rồi hắn xoay người ôm Tôn chủ đại nhân nho nhỏ lên:

“Nếu đã vậy, thuộc hạ đương nhiên trợ giúp thiếu gia một tay.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn:

“Ta tự đi được.”

Cố Kiến Thâm nói:

“Phía trước ô uế, vẫn để ta ôm ngươi đi.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, không kiên trì nữa, tùy ý mặc hắn ôm.

Vô thanh vô tức lẻn vào tòa nhà, bên trong còn âm trầm hơn cả bên ngoài.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng trong tòa nhà lại đưa tay không thấy được năm ngón, tối như đêm không trăng.

Cố Kiến Thâm vừa nhìn đã biết:

“Là mê trận.”

Dường như Thẩm Thanh Huyền phát hiện ra thứ gì:

“Thả ta xuống.”

Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng đặt y lên mặt đất, Thẩm Thanh Huyền đi về trước từng bước, bàn tay trắng trẻo nâng lên, hình như đụng phải gì đó.

Mi tâm y nhíu lại.

Cố Kiến Thâm nhìn về phía y:

“Làm sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền cau mày đáp:

“Không có gì.”

Y không nói, Cố Kiến Thâm không truy hỏi, chỉ bảo:

“Cần ta phá mê trận này không?”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói:

“Đừng đánh rắn động cỏ, trực tiếp xuyên qua đi.”

Cố Kiến Thâm đương nhiên không có ý kiến.

Bên trong loại mê trận này có một chút huyễn thuật, có điều đối với Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, huyễn thuật thấp kém này chẳng khác gì đứa bé vẽ lão hổ trên tường, giả tới không thể giả hơn.

Thẩm Thanh Huyền ở phía trước, đang định nhấc chân bước vào …

Ngọc giản vô cùng có cảm giác tồn tại lấp lóe.

Thẩm Thanh Huyền đoán được gia hỏa này lại muốn gây chuyện nữa rồi.

Có điều xem thử cũng được, có thể thuận tiện dời gạch càng không thể tốt hơn.

Ngọc giản giành được chú ý của chủ nhân nhanh nhẹn bắt đầu nhả chữ:

“Xin cho Cố Kiến Thâm biết ngài sợ tối.”

Thẩm Thanh Huyền: “……” =)))))))))))))

Phía dưới còn một hàng chữ nữa: “Bổ sung: Phải nói và hành động, làm cho người ta tin phục.”

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền giật một cái.

Ngọc giản sợ quá chừng, vội vàng tắt ngóm, ngoan ngoãn tỏ vẻ tui chết rồi nha, không nhọc đại lão đốt giấy vàng cho đâu!

Sợ tối? Thẩm Thanh Huyền sao có thể sợ tối?

Có lẽ thật lâu trước kia y từng sợ, nhưng hiện tại … thế gian không thứ gì có thể khiến y sợ.

Y đứng bất động trước mê trận, Cố Kiến Thâm hỏi y:

“Sao thế?”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hửm?”

Thẩm Thanh Huyền khựng lại … bất chấp nhỏ giọng nói: “Ta sợ tối.”

Nói ba chữ kia ra rồi …

Hai vị đại lão đương thời cùng nhau ngây người.

Thẩm Thanh Huyền thì xấu hổ quá sức, còn Cố Kiến Thâm lại ngoài ý muốn.

Sau một hồi lâu, Cố Kiến Thâm mở miệng, giọng nói dẫn theo ý cười:

“À … ta thật sự không nghĩ tới …”

Thẩm Thanh Huyền không hổ là người đứng đầu Thiên Đạo, vì dời gạch mà không sợ hãi, giọng nói vì buồn bực mà khẽ run thật sức có chút sợ sệt trong đó:

“Đã là người, ta cũng biết sợ.”

Mặc dù nơi này tối đen một mảnh, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn có thể nhìn rõ Thẩm Thanh Huyền.

Trên mặt thiếu niên tinh xảo có xoắn xuýt và khổ sở, dường như thực sự khác với thường ngày.

Không biết y lại đùa gì nữa đây …

Cố Kiến Thâm nắm tay y, dịu giọng bảo:

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Lời này vừa dịu dàng lại du dương, giống như đang dỗ dành người tình nhỏ làm nũng.

Thẩm Thanh Huyền: “……” Cảm tạ ngọc giản cảm tạ Đế tôn, khiến y cảm nhận được thế nào gọi là cảm giác chua tới nổi da gà.

Cơ hội tốt như vậy, Cố Kiến Thâm đương nhiên muốn được một tấc tiến một thước:

“Trong mê trận càng tối, không bằng để ta ôm ngươi đi.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu, duỗi tay nói:

“Được.”

Cố Kiến Thâm khom lưng ôm người lên, vì làm sâu thêm độ tin cậy, Thẩm Thanh Huyền nhu thuận vòng tay lên cổ hắn.

Khóe môi Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, lại dỗ y:

“Không sao đâu.”

Thẩm Thanh Huyền không muốn nói một chữ nào hết!

Tiến vào mê trận, quả nhiên càng thêm âm trầm đáng sợ.

Không chỉ tối đen mà còn cực lạnh, gió âm gào thét như muốn thẩm thấu tận xương cốt, cóng tới mức làm người run lẩy bẩy.

Thứ này dọa Tôn chủ đại nhân ư?

Dọa cái rắm! Ngược lại còn giúp Thẩm Thanh Huyền nữa kìa.

Nếu đã sợ … thì cơ thể cần phải lạnh, rồi thuận tiện run rẩy?

Vì để Cố Kiến Thâm tin y thực sự sợ tối, Thẩm Thanh Huyền cố ý giảm nhiệt độ cơ thể, tiện thể run bần bật.

Cố Kiến Thâm cúi đầu mỉm cười.

Thẩm Thanh Huyền hơi giận: “Cười cái gì?” Y đã “sợ” tới run run thế này, vậy mà người này còn cười cho được!

Cố Kiến Thâm hắng giọng nói:

“Sư thúc, nhiệt độ cơ thể ngươi lạnh như hàn băng vạn năm vậy đó.”

Thẩm Thanh Huyền: “……” Ầy, dùng sức quá nhiều, nhiệt độ giảm quá trớn.

Cũng may là Cố Kiến Thâm ôm y, đổi thành người khác chắc đã sớm bị thương do giá rét!

Thẩm Thanh Huyền gắng gượng giải thích:

“Lúc ta sợ thân thể sẽ trở nên lạnh, càng sợ càng lạnh.”

Ngụ ý là thấy ta sợ tối ghê chưa, mau mau tin ta đi nào!

Cố Kiến Thâm lập tức đau lòng hôn trán y:

“Đừng sợ, ta ở đây.”

Thẩm Thanh Huyền: “……” Luôn cảm thấy mình bị lỗ!

Y lật xem ngọc giản, nhiệm vụ vẫn còn sáng, không chuyển thành xám chứng tỏ chưa hoàn thành, chưa hoàn thành nói rõ Cố Kiến Thâm căn bản không tin.

Tức giận, tên ma đế Tâm Vực dối trá này!

Dù sao Thẩm Thanh Huyền cũng bị ôm, nên dứt khoát tập trung tinh thần nghĩ cách làm sao để Cố Kiến Thâm tin mình.

Một lát sau, Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói:

“Thật ra vận may ta không tốt như ngươi nói đâu.”

Cố Kiến Thâm hỏi:

“Làm sao?”

Ai chẳng biết Thẩm Thanh Huyền là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời)? Từ giây phút thành danh liền lên như diều gặp gió, trong những năm tháng hắc ám của Thiên Đạo, y lập nhiều công lao, dùng thân thể thánh nhân điều khiển bí pháp chư thần, cứu mấy trăm vạn sinh linh, tới này đều là công đức không ai sánh bằng.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo rằng:

“Ta nhập môn sớm, vì cơ thể mình mà khi còn để tóc chỏm, ta nhỏ gầy yếu ớt, bị biết bao đồng môn ức hiếp.”

Cố Kiến Thâm ngẫm nghĩ rồi nói:

“Là thân thể vạn linh cắn trả sao?”

Thẩm Thanh Huyền là thân thể vạn linh trăm triệu năm khó gặp, nhưng loại thể chất này vô cùng nghịch thiên, đừng nói đám tu sĩ, ngay cả trời cao cũng phải ghen ghét.

Tiểu Thanh Huyền chưa bước vào tu hành đã vào Vạn Pháp Tông từ sớm, hấp thụ nhiều linh khí rồi kích phát thân thể vạn linh, thế nhưng khi ấy y tuổi nhỏ non nớt, không thể chịu nổi nên bị phản phệ.

Bình thường y đã nhỏ gầy hơn những kẻ khác, vì trận đó mà ngay cả nói cũng không được rõ.

Lúc ấy y được chưởng môn cưng chiều, vốn đã dẫn tới không ít đệ tử bất mãn, lúc này thấy y ngu dốt gầy yếu như thế liền nổi lên ý đồ bỡn cợt.

Ác ý của trẻ con đôi khi còn đáng sợ hơn cả người lớn.

Bọn họ để Tiểu Thanh Huyền trong một cái giếng sâu hoang phế, ước chừng mấy chục thước, bên dưới ẩm ướt hôi thối, nắp giếng phía trên bị người ta đậy lại.

Không gian hoàn toàn bịt kín, đen kịt một màu.

Thẩm Thanh Huyền ở trong đó ròng rã suốt hai ngày, sau đó được sư phụ cứu ra. Khi ấy trời đã nhá nhem tối, lúc ra khỏi giếng sâu, y nhìn thấy đầu tiên chính là trời chiều, đỏ tới chói mắt, ngập tràn lực lượng.

Kể xong chuyện này, Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên nhận ra …

Thì ra y vẫn còn nhớ rõ, cũng đã qua … hơn … vạn năm rồi nhỉ?

Y cho rằng mình đã quên từ lâu, hóa ra vẫn còn có thể nhớ.

Có điều hoàn toàn không nhớ được cảm giác của y khi đó ra sao, có sợ không? Đen nhánh, sâu thẳm, giam cầm, hẳn phải sợ đi?

Tuy hai ngày đó đối với tu sĩ chẳng qua chỉ là thời gian nhắm mắt, song dạo ấy y chưa nhập đạo, sẽ cảm thấy dài đằng đẵng nhỉ?

Nhưng vẫn không nhớ nổi cảm giác lúc ấy.

Cố Kiến Thâm ngẩn ra, giọng nói khác trước kia, lần này là dịu dàng chân chính:

“Cho nên mới thích màu đỏ sao?”

“Ừ?” Thẩm Thanh Huyền mang theo nghi hoặc, y vẫn chưa nhận ra liên hệ trong đó.

Cố Kiến Thâm mỉm cười:

“Nhưng màu đỏ không đại biểu cho … ánh sáng.”

Thẩm Thanh Huyền nói:

“Không phải ánh sáng, là sinh mệnh.”

Cố Kiến Thâm giật mình.

Thẩm Thanh Huyền phát hiện “Thứ mười sáu, xin cho Cố Kiến Thâm biết ngài sợ tối” trên ngọc giản đã biến thành xám, đại biểu cho hoàn thành.

Tốt, Cố Kiến Thâm bị lừa rồi.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi tới cuối mê trận.

Đi qua bước cuối, cảnh tượng lọt vào tầm mắt làm mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt.

Đó là một đạo quan rách nát, dưới tượng thần tản ra mùi vật tế hôi thối, nằm co rút dưới đài là bảy tám đứa bé.

Sắc mặt bọn chúng tái nhợt, hai mắt vô thần, hiển nhiên đều trúng mê tâm thuật, Chu tiểu béo cũng ở trong đó.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Hủy nơi này không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chờ đã.”

Tiền của mấy đứa bé này vẫn còn ở trên người, không bị thương, thế bọn họ bắt chúng tới để làm gì?

Thẩm Thanh Huyền liếc mắt một cái đã thấy rõ tình trạng đám trẻ này.

Chúng đều có linh điền rất lớn, nhóc mập mạp là một trong những nhân tài kiệt xuất, dù sao vào được ngoại môn Tử Ngọ Quan đã rất có tư chất tu đạo.

Chính vào lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới cùng với tiếng trò chuyện.

“Lão Tứ giỏi ghê, vậy mà tóm được Chu Tử Lâm.”

Chu Tử Lâm là tên nhóc mập, thế mà bọn họ lại biết.

Thẩm Thanh Huyền nheo mắt, lửa giận trong lòng bùng lên.

Một nữ tữ khẽ cười nói:

“Chu Tử Lâm kia là một đứa ngốc, thấy em gái xinh đẹp liền không nhấc chân nổi.”

“Nhưng đáng tiếc, hạt giống tốt thế mà chúng ta phải đưa ra ngoài.”

“Được rồi, cho ngươi cũng lãng phí, tiễn đi chúng ta còn được chút lợi ích.”

Nam tử thô kệch kia âm trầm cười bảo:

“Cũng phải, lần này bắt được nhiều, biết đâu chừng có thể để lại vài đứa cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền nghe đối thoại bọn hắn, mơ hồ đoán được bảy tám phần, cơn giận không khỏi trào dâng, sắc mặt lạnh lẽo.

Cố Kiến Thâm cầm tay y bảo: “Đi theo xem thử.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ.”

Nếu đã có sào huyệt, vậy dứt khoát diệt gọn.

Bọn người đó xách mấy đứa bé như hàng hóa, cười nói ha hả rời khỏi tòa nhà.

Thật ra chỗ này của họ rất bí mật, tòa nhà nằm vị trí hẻo lánh, người bình thường tìm không thấy, bên trong lại có mê trận, dù có người tiến vào cũng không sợ bại lộ tung tích.

Chưa kể tới tu vi mấy người kia không phải dạng vừa, hơn hẳn quản sự Tử Ngọ Quan.

Chỉ tiếc họ gặp trúng Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền.

Thế gian này nơi có thể cầm chân hai người họ … Ừ, một là Vạn Tú Sơn một là Duy Tâm Cung, những chỗ khác đều là trò đùa.

Cứ thế Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền theo sau họ, cả bọn không hề phát hiện, một đường đi thẳng vào rừng cây, lại xuyên qua trận pháp tinh diệu hơn tí, tới một dinh thự càng rộng lớn.

Đứng ở chỗ này, hai tròng mắt Thẩm Thanh Huyền lạnh như băng, khí thế quanh thân căng cứng, nếu phóng xuất, sợ rằng phạm vi vài dặm đều biến thành hầm băng.

Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc bớt giận.”

Thẩm Thanh Huyền không nói gì.

Họ còn chưa vào, nhưng mùi máu và hôi thối nồng nặc đã nhuộm không khí thành màu xám đậm.

Trước dinh thự thi cốt chất đống, càng khiến da đầu tê dại là tất cả chỗ này đều là xương trắng non nớt của trẻ con.

Đầu lâu nhỏ, cánh tay mảnh khảnh và hai chân, nhìn vào làm lòng người thương hại.

Nhưng lúc này chúng đều bị ném ngoài cửa đắp thành núi.

Chỗ này phải chết biết bao đứa trẻ rồi!

Thẩm Thanh Huyền lập tức vào tòa nhà, càng chạy càng tức, càng nhìn càng giận!

Đúng là hang ổ ăn thịt người mà! Còn ăn mấy đứa bé tư chất tốt, chưa trải đời, không rành thế sự.

Đám người kia dâng bọn Chu Tử Lâm lên, sắc mặt nam tử trung niên cầm đầu tràn đầy vui mừng:

“Không tệ, vậy mà bắt được đệ tử ngoại môn, tốt lắm tốt lắm!”

Nói đoạn, gã lại bảo:

“Mấy đứa khác các ngươi mang về hưởng dụng đi, để lại tên mập này cho ta.”

Ả đàn bà kia cùng nam nhân rất vui vẻ:

“Đa tạ Tôn trưởng lão!”

Nam tử trung niên gọi là Tôn trưởng lão kia lại gọi họ:

“Ta nghe lão Ngô nói lần này ngoại môn có một thiếu niên trông rất ngon miệng, da mịn thịt mềm, tư chất hoàn hảo, hình như hôm nay làm nhiệm vụ đưa tin, cho nên tới Ngô trạch, các ngươi lưu ý nó nhiều chút rồi tranh thủ bắt tới cho ta.”

Nghe tới đây … Thẩm Thanh Huyền triệt để nổi gận.

Ban đầu tuy nhìn thấy mê trận kia, y đã nghi ngờ những kẻ này là người Tử Ngọ Quan, nhưng không hoàn toàn tin tưởng.

Hiện giờ nói ra lời kia, thẳng thừng chứng thực chuyện này!

Y hết sức buồn bực, người chết toàn là tiểu đồng có chút tư chất? Sao Chu Tử Lâm lại trùng hợp bị theo dõi?

Thì ra do trong ngoài cấu kết!

Diệp Trạm ngu ngốc này, lại để môn nhân làm chuyện ác ngay dưới mắt!

Thẩm Thanh Huyền đột ngột xuất hiện, làm hơn mười kẻ ở đây đều ngây người.

Thủ lĩnh họ Tôn kia hoàn hồn trước tiên:

“Ngươi … ngươi là người phương nào?”

Mặc dù người trước mắt mang dáng vẻ tiểu đồng non nớt, nhưng y có thể im hơi lặng tiếng tới được đây chứng tỏ tu vi không tầm thường, thật sự không thể khiến người xem nhẹ.

Chớp mắt hơn mười người đều móc pháp khí ra, như thể gặp phải địch lớn.

Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy ghê tởm, y nhấc tay muốn lấy mạng họ, nào ngờ bị Cố Kiến Thâm ngăn cản.

Thẩm Thanh Huyền nheo mắt, nguy hiểm nhìn Cố Kiến Thâm:

“Bệ hạ có ý gì?”

“Để ta,” Cố Kiến Thâm nói: “Đừng làm ô uế tay ngươi.”

Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt, hỏi lại hắn:

“Ngươi cảm thấy tay ta không bẩn?”

Cố Kiến Thâm từ tốn nói:

“Thuần khiết như ngọc.”

Vừa dứt lời, đầu ngón tay Thẩm Thanh Huyền lóe ánh sáng trắng, ngực cô ả trước đó gạt Chu Tử Lâm lập tức tuôn một lỗ máu lớn.

Đứt hơi, nữ nhân này không biết mình chết ra sao.

Máu tươi chảy ra ồ ạt, nữ tu ngửa mặt từ đầu tới cuối, cực kỳ thê thảm.

Đám ác ma ăn thịt người kia thấy máu người nhà mình lại mặt mày trắng bệch, từng người sợ tới mức tè ra quần.

Thẩm Thanh Huyền giẫm lên máu tươi, đi từng bước về phía họ, y bước không nhanh, nhưng mang theo lực lượng lớn mạnh che ngợp bầu trời, làm những kẻ kia sợ đến nổi tâm thần run rẩy cùng cực.

“Ngươi là ai … Ngươi rốt cuộc là ai …”

Chắc hẳn tên Tôn Cảnh Nguyên kia giữ chức vị quan trọng ở Tử Ngọ Quan, gã ngẩn ngươi, rồi kinh hô thành tiếng:

“Tôn … Tôn chủ!”

Linh lực Thẩm Thanh Huyền phóng ra bên ngoài, sức mạnh dồi dào như thế đủ để chứng minh thân phận y.

Trải mắt khắp Thiên Đạo, ngoại trừ Liên Hoa Tôn chủ, còn ai có được sức mạnh đáng sợ như thế?

Nhưng tại sao Tôn chủ đại nhân lại ở đây? Tôn Cảnh Nguyên sợ hãi hết sức!

Mặt Thẩm Thanh Huyền không hề có cảm xúc, giọng nói lạnh băng:

“Sinh làm người, lại ăn thịt người, đúng là táng tận lương tâm!”

Gằn từng tiếng, chấn động đến mức mọi người ở đây đều quỳ rạp dưới đất, run run rẩy rẩy.

Vậy mà Tôn Cảnh Nguyên kia không quỳ, có lẽ gã biết mình khó thoát chết, nghe lời Thẩm Thanh Huyền nói, gã càng cao giọng chất vấn:

“Lương tâm? Bọn họ có thể ăn thịt heo bò dê, vì sao bọn ta không thể ăn thịt người?”

Thẩm Thanh Huyền gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Tôn Cảnh Nguyên lộ vẻ mặt điên cuồng, giọng nói gần như điên dại:

“Cùng là máu thịt thân thể, cùng là sinh linh thiên hạ, vì sao có thể ăn thịt khác mà ăn thịt người lại không được!”

“Ngươi có thể ăn thịt người…” Không chờ Thẩm Thanh Huyền mở miệng, Cố Kiến Thâm xuất hiện, cụp mắt nhìn chằm chằm nhân loại chật vật này, “… Ta cũng có thể giết ngươi.”

Nói đoạn, hắn đạp vỡ đầu Tôn Cảnh Nguyên.

Cùng lúc đó, mấy người còn lại đều nổ tung thành một vũng máu bùn.

Cố Kiến Thâm có thể thao túng huyết dịch, hắn chỉ cần khẽ động ý nghĩ, máu những người này điên cuồng tuôn ra, tự nhiên thành bùn nhão.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn thật sâu.

Cố Kiến Thâm nói: “Xin lỗi, vượt quá chức phận ta rồi.”

Thẩm Thanh Huyền thu tầm mắt về, giây tiếp theo cởi bỏ biến hóa, trở về hình dạng vốn có.

Trong biển máu đỏ tươi, y mặc trường bào màu sương, tinh tế thanh khiết, phong thái ưu tú.

Tao nhã đến thế, thật làm người xem lòng say thần mê.

Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chớp mắt, môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ giọng hỏi:

“Sư thúc, Thiên Đạo chỉ che chở loài người thôi ư? Hay nói Thiên Đạo vốn vô đạo.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn:

“Lòng của ngươi luôn đúng sao?”

Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y:

“Thế chẳng lẽ Thiên Đạo lại đúng?”

Thẩm Thanh Huyền trầm giọng không đáp.

Cố Kiến Thâm nói:

“Ta không tìm được đáp án, cho nên chỉ tin chính mình.”

Thẩm Thanh Huyền không trả lời hắn, y nhắm mắt lại, phút chốc phóng thần thức ra bên ngoài, thần thức rộng lớn phong phú thổi quét sáu phái Thiên Đạo.

Đám người Diệp Trạm, Tăng Tử Lương, Trình Tịnh đều cúi đầu quỳ xuống.

Giọng nói lãnh đạm hờ hững của Thẩm Thanh Huyền vang vọng bên tai họ:

“Mau tới gặp ta.”

Nói xong bốn chữ này, y lại nhìn về phía Cố Kiến Thâm:

“Khiến Bệ hạ chê cười, ta có chút việc riêng cần xử lý, xin từ biệt.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười:

“Sư thúc đi thong thả.”

Giữa mấy nhịp thở, Thẩm Thanh Huyền đã về tới Vạn Tú Sơn.

Ngoài sơn môn, chưởng môn sáu phái Thiên Đạo đã quỳ gối ở đằng kia.

Thẩm Thanh Huyền không hề nhìn họ một cái, trực tiếp vào trong điện.

Càn Thính Điện ngủ say đột nhiên thức tỉnh, linh khí bắt đầu phun trào, nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh.

Cảnh đẹp đến thế lại chẳng mấy ai có lòng thưởng thức, sáu vị chưởng môn quỳ bên ngoài đều câm như hến.

_____

Chẹp, nhìn sơ sơ thì có vẻ từ chương này trở đi tác giả viết dài thiệt dài gõ mãi không thấy hết chương tui rất tuyệt vọng QAQ