Thẩm Thanh Huyền vừa xuất hiện, mỗi người ở đại sảnh đều mang tâm trạng khác nhau.
Giả như nếu có thần thức, thăm dò đôi chút về cơ bản là như thế này …
Thẩm Quốc Công: Con gái bảo bối của ta, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa!
Lý thị: Tâm can của ta, sao có thể mắt mù nhìn trúng thứ gà cay (rác rưởi) này.
Thẩm Thế Tử: Muội muội của ta sao lại đáng yêu như vậy, kêu hắn lăn thôi mà nghe cũng lả lướt êm tai quá chừng!
Thẩm nhị ca: Ngày mai nhất định tìm cơ hội đánh gãy chân chó Cố Tư Nguyên.
Cố Tư Nguyên: Đây … Đây là thiên tiên hạ phàm sao!
Dùng trình độ của mình, Cố tra nam cuối cùng cũng thấy rõ chân tướng.
Lại nói đến Cố Tư Nguyên, quả đúng là đầu óc có bệnh, ngày thường gã chính là cờ hó giả dạng người, gia thế không tồi, từng viết hai bài thơ, tự thấy mình tri thức uyên bác học cao hiểu rộng, vì thế mà mắt cao hơn đầu.
Thẩm Thanh Thanh đang độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, trong lúc vô tình đọc thơ của Cố Tư Nguyên, lại nghe nói gã tài sắc song toàn, nho nhã đoan chính, cuối cùng lấy tâm hồn thiếu nữ âm thầm thề, nhất định phải gả cho gã.
Việc này càng làm Cố Tư Nguyên đắc ý, được thiên kim tiểu thư của phủ Quốc Công đem lòng cảm mến phải nói vinh quang cỡ nào.
Vốn hôn sự này có thể thành, nhưng Cố Tư Nguyên có cả đống hồng nhan tri kỉ, chưa từng nghĩ gã sẽ cưới vợ, sau khi nghe thấy việc này đều nói: “Ngươi xem Thẩm Quốc Công khôi ngô như vậy, dung nhan của Thẩm Thanh Thanh, nhất định là xấu xí không nhìn nổi.”
Còn có người bảo: “Ngươi thực sự dám lấy nàng sao? Trong phủ Quốc Công có cọp mẹ, ngươi không biết sao?”
Thẩm Quốc Công quyền lực như vậy, lại chỉ có một mình Lý thị, mặc dù trên thực tế bọn họ là vợ chồng ân ái, không ai có thể chen chân, nhưng ở bên ngoài vẫn không tránh khỏi có nhiều lời đồn đại.
“Lý thị ghen tuông thế kia, con gái bà ấy dạy dỗ không nghĩ cũng biết là kiểu người gì!”
“Cố công tử, người ngàn vạn lần phải suy nghĩ cho kĩ, tuy phủ Trấn Quốc Công vô cùng tốt, nhưng Thẩm Thanh Thanh xấu xí vô cùng, lại vừa kiêu căng, ghen tị, lỡ như còn theo cha học võ, ngày thành thân hôm đó ….”
Một loạt lời nói như vậy, Cố Tư Nguyên tất cả đều tin, lần này gã thật sự bị dọa sợ rồi.
Gã tự xưng là hơn người, sao có thể cưới một cọp mẹ xấu xí? Phủ Quốc Công kia tuy rằng quyền thế cao ngất trời, nhưng càng có quyền thế thì Thẩm Thanh Thanh càng kiêu căng, nếu gã thực sự cưới nàng, chẳng lẽ đến thiếp cũng không thể nạp vào cửa hay sao?
Làm sao gã có thể chịu được việc này?
Cố Tư Nguyên đánh chết không chịu cưới, còn ra vẻ không sợ quyền thế, bên ngoài thổi phồng gã tính tình cao thượng, lại không biết hành động này của gã biến một cô gái vô tội đáng thương thành bộ dáng gì.
Đáng tiếc gã cao cao tại thượng cũng không qua được vài ngày, Thẩm Quốc Công giận dữ, phụ thân Cố Tư Nguyên sợ phủ Trấn Quốc Công, ngay lập tức bị dọa sợ, chỉ lo sau này bị Thẩm Quốc Công nhằm vào, vội vàng chạy về phủ, suýt chút nữa đánh gãy chân thằng con bất hiếu này.
Mặc sức đánh một trận, Cố Tư Nguyên ủy khuất, mới đến nhà cầu hôn, thái độ tâm không cam tình không nguyện, thực sự làm người ta ghê tởm đến cực điểm!
Thẩm Thanh Huyền đâu thèm gặp người, y vừa thấy không phải Cố Kiến Thâm, lập tức không có hứng thú, xoay người muốn đi.
Không nghĩ đến, Cố Tư Nguyên đột nhiên mở miệng nói: “Vị tiểu thư này ….” Gã còn chưa biết người này là ai đâu.
Thẩm Thanh Huyền vẫn không hề để mắt tới gã, hành lễ với Thẩm Quốc Công, Lý thị còn có hai vị huynh trưởng.
Nghe tiếng kêu phụ thân mẫu thân này …
Cố Tư Nguyên vừa mừng vừa sợ: “Thì ra đây là … đây là …” Nói xong gã còn thẹn thùng, trời ạ … Vợ tương lai xinh đẹp như vậy! Cho dù là cọp mẹ cũng đồng ý!
Người nhà Thẩm gia: “…”
Ngại tâm tình của con gái (muội muội), không ai ở Thẩm gia nói gì, Thẩm Thanh Huyền đành tự mình lên tiếng, gọn gàng dứt khoát nói: “Cố Công Tử, mấy thứ này ngươi vẫn mau mang về đi, phủ Quốc Công chúng ta không cần.”
Cố Tư Nguyên sửng sốt.
Thẩm Quốc Công cùng Thẩm đại ca, Thẩm nhị ca mặt mày kinh hỉ mà nhìn con gái (muội muội) mình.
Cố Tư Nguyên đờ ra nhìn nàng, mãi đến khi bị ném khỏi phủ Quốc Công vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Trong phủ cực kì vui sướng, Thẩm Quốc Công nhỏ giọng hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Thanh Nhi, con đây là …”
Thẩm Thanh Huyền vẫn không quen được cái tên Thanh Nhi này, y nói tiếp: “Phụ thân, trước đây là con gái bất hiếu, bây giờ ta đã tỉnh mộng, thấy rõ được người kia rồi.”
Thẩm Quốc Công sửng sốt, sau đó ông vui vẻ đắc ý như đang thi triển sư tử rống: “Tốt! Con ngoan! Hôn nhân của con vi phụ chắc chắn sẽ cân nhắc, nhất định tìm cho con một mối lương duyên!”
Nhân cơ hội này Thẩm Thanh Huyền nói: “Phụ thân, con gái có một yêu cầu quá đáng.”
Trầm Quốc Công nói: “Con nói đi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Sau này nếu có người khác tới cầu thân, có thể cho ta ở phía sau nhìn xem không?”
Kỳ thật việc này rất không hợp với lễ nghi, nhưng Thẩm Quốc Công xuất thân là võ tướng không câu nệ tiểu tiết, thứ hai là thật sự yêu thương cưng chiều đứa con gái này, vì thế đáp: “Được, đều theo con!”
Hiện giờ ông vẫn chưa biết tương lai sẽ xảy ra điều gì.
Thẩm Thanh Huyền liền yên tâm, dù sao thì Cố Kiến Thâm nhất định sẽ tới cầu thân, y cứ từ từ chờ là được rồi.
Tu hành trăm triệu năm không thể thiếu nhất là kiên nhẫn, trăm năm chẳng qua cũng chỉ là nháy mắt, mấy tháng ngắn ngủi này có tính là gì?
Nhưng Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ tới là … Cố Kiến Thâm lại thực sự không đến đây!
Cố Tư Nguyên cầu hôn bị cự tuyệt, lại ngẫu nhiên chạm mặt Thẩm Thanh Huyền, từ đó nhớ thương, còn viết mấy bài thơ gửi tới để thỏa tình cảm ôm ấp, nhất thời làm Thẩm Thanh Thanh vinh quang trở thành đệ nhất mỹ nhân Lương Quốc. Người đến nhà cầu thân đúng là nối liền không dứt!
Thẩm Thanh Huyền nhìn mọi người đến mệt, hết lần này đến lần khác vẫn không thấy Cố Kiến Thâm đâu, không khỏi có chút bực mình.
Tên kia đang làm cái gì?
Thẩm Thanh Huyền cự tuyệt, cự tuyệt, toàn bộ đều cự tuyệt, Thẩm Quốc Công lại lo lắng, ông nói với thê tử: “Nàng nói xem, con gái chúng ta có phải đối với tên họ Cố kia nhớ mãi không quên không?”
Lý thị lo lắng nói: “Ta cũng chỉ sợ là thế!”
Thẩm Quốc Công nói: “Nhưng mà, Cố Tư Nguyên kia thật sự không xứng, Thanh Thanh gả cho hắn nhất định sẽ chịu thiệt.”
Lý thị cả đêm trằn trọc khó ngủ, cuối cùng đành phải nói: “Ta thấy thiếu gia Trần gia cũng không tồi, không bằng chúng ta liền định cửa hôn sự này?”
Thẩm Quốc Công nói: “Ta sợ Thanh nhi mất hứng.”
Lý thị trừng mắt nhìn ông: “Năm đó ta cũng không bằng lòng gả cho chàng, nhưng chẳng phải hiện giờ chúng ta chung sống hạnh phúc lắm sao?”
Lời này Thẩm Quốc Công nghe thật ấm lòng, Lý thị lại bảo: “Hôn nhân đại sự vẫn cần chúng ta bận tâm suy nghĩ, con còn nhỏ, sao phân biệt được người tốt kẻ xấu? Chúng ta giúp con chọn một người tốt, sau này thành thân rồi, nàng mới thật sự hạnh phúc mỹ mãn.”
Thẩm Quốc Công cũng hiểu được lời này rất có đạo lý.
May mà Thẩm Thanh Huyền không biết, bằng không y sẽ giận đùng đùng quay về Vạn Tú Sơn.
Bảo y gả cho người khác? Rõ là đang kiếm chuyện.
Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, dường như … thật sự không ổn.
Cuối cùng, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, Cố đế tôn cũng mò được đến đây.
Thong dong tới đến muộn còn chưa tính, còn đi theo con đường không hề bình thường.
Thẩm Thanh Huyền đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, y liền mở mắt ra.
Một nam tử mặc áo đen cao lớn lại gần: “Tiểu thư, đừng nhúc nhích.” Còn cố ý đè thấp giọng.
Hai mắt Thẩm Thanh Huyền trong suốt, đừng nói sợ hãi, thậm chí còn có hơi tức giận: “Ngươi còn biết tới tìm ta?”
Nam tử áo đen thấp giọng cười, tháo khăn che mặt xuống, lộ ra ngũ quan anh tuấn, Cố Kiến Thâm một tay ôm lấy mỹ nhân vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Đây là nhớ ta sao?”
Nhớ cái quỷ ấy! Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Ngươi rốt cuộc có cưới ta hay không?”