[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 3: Muốn là An An.



Tỉnh dậy sau một đêm lao động mệt mỏi, Tô An đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự quá đáng sợ, cậu không muốn gặp hắn chút nào. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì cơn đau từ phần thân dưới truyền đến khắp người. Chiếc bụng nhỏ của cậu cảm thấy rất khó chịu, chẳng lẽ cậu bị bệnh rồi?

Chú Chương (Beta) - quản gia của Nhà họ Cố lên tiếng từ ngoài cửa: "Nhị Thiếu Phu Nhân, người đã tỉnh chưa?"

Tô An: "Đ-đã tỉnh rồi." Giọng của cậu đã biến chất. Có lẽ là vì hôm qua đã gào khóc quá nhiều.

Chú Chương: "Tôi có mang một ít cháo cho Nhị Thiếu Phu Nhân ạ."

Tô An chần chừ một lát mới cất giọng đồng ý cho quản gia mang vào. Cậu vẫn còn hơi sợ vì sự tình ngày hôm qua nhưng có vẻ như người này cũng không có ý xấu. Chỉ thấy ăn được vài muỗng cháo cậu đã không còn sức mà ngất đi.

...----------------...

Trên công ty Cố Thượng Phong đang có cuộc họp cho dự án mới. Nhìn thần sắc hôm nay vẫn là đang muốn mắng người như thường ngày. Chỉ thấy hai mày hắn cau lại dường như không có sắc khí tốt. Một tay hết xoa xoa thái dương thì liền day day trán.

Cố Thượng Phong: "Các người nếu không muốn làm việc nữa thì nghỉ đi. Những bản thảo này mà cũng dám cầm đến đây để trình bày? Các người thực sự nghĩ đây là nơi để vui chơi sao? Những bản thao sơ sài như thế này cũng dám cầm đi nộp. Không làm được thì nghỉ việc đi. Tan họp!"

Thư ký: "Giám đốc Cố, ngài có cuộc gọi từ Chương quản gia." Nữ thư ký Beta cung kính đưa điện thoại cho Cố Thượng Phong.

Cố Thượng Phong không để ý nhiều liền xua tay đuổi nữ thư ký Beta kia đi. Hắn lên phòng làm việc rồi nhận cuộc điện thoại từ ai đó xong liền cúp máy.



...----------------...

Chú Chương: "Bác sĩ sao rồi?"

Bác sĩ (Beta): "Nhị Thiếu Phu Nhân sau đêm hôm qua chỗ đó bị sưng và viêm nhẹ vì không vệ sinh. Chất lỏng đã được tôi làm sạch. Tình trạng sức khỏe của cậu ta cho thấy đã bị suy dinh dưỡng một thời gian dài, cần phải tịnh dưỡng để hồi sức."

Tô An nằm trên giường ôm con gấu bông mang từ Nhà họ Tô đến đây. Có vẻ nó đã cũ, trên con gấu có rất nhiều vết khâu, có vài vết khâu gần như sắp bung, Tô An ôm nó rất chặt. Cậu thầm nghĩ thật may vì vẫn còn có Teddy để bầu bạn.

Nằm một mình trong căn phòng lãnh lẽo thật chán. Tô An ngỏ ý muốn quản gia dẫn đến phòng khách xem tivi. Cậu ôm Teddy ngồi lên chiếc ghế sofa mền mịn. Gương mặt toát lên vẻ hứng thú vô cùng.

Chú Chương: "Nhị Thiếu Phu Nhân muốn coi gì ạ?"

Tô An: "Nhị Thiếu Phu Nhân là gì ạ? Chú đừng gọi cháu như thế nữa, cháu nghe không hiểu. Chú gọi cháu là An An đi ạ."

Bị ngốc sao? Chẳng phải nghe đồn rằng Tô tiểu thứ vốn thông minh và xinh đẹp sao? Chẳng lẽ cô ta đang thử mình? - Chú Chương thầm nghĩ.

Chú Chương: "Phu Nhân khéo đùa ạ. Chương quản gia tôi đây làm sao có đủ lá gan gọi người như thế."

Thấy bản thân bị từ chối cậu bé ngốc Tô An liền phồng má giận dỗi. Cậu không thích bị mọl người gọi như thế một chút nào, cậu chỉ muốn là Tô An, là An An mà thôi! Thấy cậu cứ lầm lì mãi chú Chương cũng phải đành chịu thua mà gọi hai tiếng An An. Đạt được mục đích bé ngốc liền ngoan ngoan xem tivi mà không làm phiền đến quản gia nữa. Có lẽ gả thay cũng không tệ một chút nào nhỉ?