Tô An thấy Tô Yên cứ nhìn chằm chằm lên cổ mình liền không hiểu mà ngờ nghệch nhìn cô. Nhìn biểu hiện của cậu khiến cô có chút nhẹ nhõm mà thở hắt ra.
Tô Yên: *Đúng vậy! Điều đó là không thể nào. Một tên ngốc như anh ta sao có thể quyến rũ tên Cố Thượng Phong đó chứ. Nhưng...chuyện này là sao chứ?*
Tô An: "Yên Yên...Sao em lại ở đây?"
Tô An cần thận lời nói, cậu do dự mãi mới dám lên tiếng hỏi cô. Tô Yên thấy cậu hỏi cũng khó chịu ra mặt.
Tô Yên: "Anh hỏi làm gì? Một kẻ như anh được vào còn tôi thì không?"
Nhân viên: "Tô Tiểu Thư, tôi thấy cô có chút hơi quá đáng rồi đấy ạ. Dù sao cô cũng chỉ là Tiểu Thư Tô Gia, còn cậu ấy bây giờ là Nhị Thiếu Phu Nhân của Cố Gia. Xét về vai vế Phu Nhân hơn cô về mọi mặt."
Tô Yên cảm thấy bản thân bị sỉ nhục càng khiến cô điên tiết hơn.
Tô Yên: "Hay! Hay lắm! Các người còn dám lên mặt với tôi? Tô An, anh cứ đợi đó. Xem anh ăn nói như thế nào với cha và mẹ!"
Tô An: "Yên Yên, cô ấy cũng chỉ lỡ lời. Em đừng để trong lòng."
Giọng cậu như van nài. Cậu tiến tới nắm lấy tay áo giữ Tô Yên lại. Cậu là kẻ bỏ đi của Tô Gia, cậu không thể mang lại bất cứ rắc rối gì cho mọi người ở Cố Gia được.
Tô Yên thấy Tô An nắm lấy tay mình, trong lòng càng sục sôi khó chịu. Cô ta giật tay ra nhưng lại bị cậu nắm chặt lại. Không thể làm gì được, cô tức giận dùng lực tát Tô An một cái thật mạnh.
Nhân viên: "Ph-Phu Nhân...!?"
Tô Yên: "Cái thằng này, mày còn dám phản kháng? Được Cố Gia chống lưng liền dám lên mặt với tao?"
Cả Tô An và cô gái nhân viên kia đều sững sờ trước cái bạt tai của Tô Yên. Cậu không phản kháng cũng dám thể phản kháng. Chính là không thể phản kháng.
Tô An ôm một bên má đã đỏ rát sưng tấy. Cậu sợ nhất là đau nhưng giờ đây cậu cũng không dám rơi một chút nước mắt nào. Cậu sợ...sợ rằng vì chính mình mà cô nhân viên tốt bụng kia sẽ gặp rắc rối.
Tô An quỳ sụp xuống đất. Giọng cậu có chút run rẩy bắt đầu van xin Tô Yên.
Tô An: "Yên Yên, cầu xin em. An An sai rồi, An An không phản kháng, Yên Yên tiếp tục đánh An An đi. Cầu xin em đừng hại cô ấy."
Nhân viên: "Phu Nhân, người đừng như vậy. Tôi không đáng, Phu Nhân người mau đứng lên đi." Cô mím môi, rồi sau cùng cũng mở miệng. "Tô Tiểu Thư là tôi sai. Mong cô lượng thứ cho sai phạm của tôi."
Tô Yên bống bật cười khinh bỉ: "'Sao lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà? Sao bây giờ lại như hèn mọn thế này?"
Cô ta vui vẻ dùng chân đạp lên đùi của cậu. Gót giày cao gót đâm thẳng vào phần thịt mỏng khiến Tô An đau đớn. Nhưng cậu có thể làm gì? Tô An cố gắng nhịn cơn đau lại. Gương mặt lúc này đã ướt đẩm mồ hôi, cậu nhăn nhó chịu đựng cơn đau phía dưới đùi.
Tô Yên: "Sao nào? Nói gì đi chứ? Bộ miệng mày bị câm rồi à?"
Nhân viên: *Cô ta đúng là điên rồi. Phu Nhân...xon lỗi cậu...Vì tôi mà..."
Tô An: "An An cầu xin Yên Yền...hãy tha thứ cho An An, cho cô nhân viên ấy..."
Tô Yên thỏa mãn bật cười khanh khách. Thứ cô thích nhất đó giờ chính là chà đạp tên phế vật của Tô Gia này.
Dòng họ cô đúng là vô phúc mới sinh ra một kẻ ngu ngốc như cậu. Và để trả thù vận mệnh đó, mỗi khi cô ta cảm thấy buồn chán, cậu sẽ là thứ tiêu khiển mua vui cho cô ta. Chà đạp Tô An khiến lòng Tô Yên như được lấp đầy cùng sự thỏa mãn.