Cố Thượng Phong mang nỗi oán hận lên công ty. Cả người hắn như bao trùm một màu u tối. Thập Ninh thấy còn tưởng Cố Thượng Lâm bị chọc cho giận rồi, liền hấp tấp dỗ dành.
Thập Ninh: "'Cố Giám Đốc, ngài sao lại tức giận như vậy chứ? Phu Nhân đã chọc gì ngài rồi sao?"
Cố Thượng Phong nghe đến hai từ 'Phu Nhân' lại càng nổi cơn điên. Không nói không rằng hắn tức tốc lao đến bóp chặt cổ Thập Ninh. Sức ép mạnh đến nối Y nghĩ rằng chỉ cần thêm một chút nữa Y sẽ lập tức đứt hơi mà chết.
Thập Ninh: "Ư...Cố...Cố Giám Đốc..."
Cố Thượng Phong: "Câm miệng! Không được nhắc đến thứ Omega bẩn thỉu đó trước mặt tôi! Nếu không cậu tự lãnh hậu quả đi!"
Cố Thượng Phong nghiến răng nghiến lợi. Lòng oán hận đã dâng cao lên đến tận mức nào. Hắn trừng mắt nhìn
Thập Ninh, tưởng chừng như có thể một tay bóp chết Y ngay lập tức.
Cố Thượng Phong hơi chần chừ. Dù sao diệt cỏ tận gốc. Thập Ninh này là người của Cố Thượng Lâm. Giết Y rồi khử hắn cũng không phải là một ý tổi.
Cố Thượng Phong ban cho Thập Ninh một ánh nhìn lạnh lẽo. Cuối cùng quyết định thả tay rồi quay đi. Hắn không phải tha cho Y mà là chưa đến lúc. Đúng vậy là chưa đến lúc Y phải chết....
Thập Ninh chỉnh trang lại y phục sau đó cung kính như cũ mà chào hỏi: "Cố Giám Đốc. Ngài có một bản báo cáo về dự án đấu thầu lần trước. Dự án đã thành công tốt đẹp."
Cố Thượng Phong: *Xem ra cũng không phải đến mức phế vật. Khiến cho Cố Thượng Lâm làm đến mức này thì cũng sử dụng cơ thể không ít.*
Cố Thượng Phong hất tay, Thập Ninh biết ý đặt bản báo cáo lên bàn rồi lui xuống. Cố Thượng Phong nhìn bản báo cáo trên bàn, hắn không còn tâm trạng để làm việc nữa. Việc hắn đã ăn nằm với Tô An khiến hắn có chút cảm thấy bực bội và khó chịu day dứt trong lòng. Cảm giác như... đang phản bội 'người ấy' vậy.
Cố Thượng Phong xoa mi tâm đang nhứt nhối: *Sao lại vậy chứ...sao em lại bỏ đi? Tình yêu tôi dành cho em là không đủ ư.?*
Hắn không hiểu, hắn yêu 'người ấy' nhiều đến vậy. Yêu đến mức muốn móc tim gan ra dâng lên cho người. Vậy mà...vậy mà tại sao lại rời đi? Rời đi không một lời từ biệt.
Càng nghĩ Cố Thượng Phong lại càng giận Tô An. Cậu là nguồn cơn cho sự day dứt của hắn. Cố Thượng Phong không bình tĩnh gõ ngón tay trên bản thảo, ánh mắt thì mãi trừng về phía cửa. Một nỗi uất hận không tên cứ vậy mà sôi trào.
Cố Thượng Phong không biết đây sẽ là nguồn cơn mở ra cơn ác mộng của Tô An...
Cố Thượng Phong: *Hừm... nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Hay là..*
Đã ba ngày kể từ khi Cố Thượng Phong quay lại, hắn không trở về nhà. Tô An sớm đã quen với sự ấm Cố Thượng Lâm mà theo thói quen ngồi chờ hắn trên sofa. Cũng không hẳn là thói quen vì Cổ Thượng Lâm sẽ không bao giờ để cậu chờ đợi.
Chú Chương nhịn vị phu nhân ngốc của mình mà phiền não thở dài: "'Ài...Phu Nhân à hay là người lên phòng ngủ trước, khi nào Thiếu Gia về ta sẽ báo lại với người."
Tô An liên tục lắc đầu: "Không được đâu ạ. Thượng Lâm trở về không thấy An An sẽ buồn lắm đấy ạ."
Chú Chương: *Thượng Lâm đã trở về rồi. Bây giờ là Thiếu Gia Phong...ài ..*
Biết không thể khuyên cậu thêm. Chú Chương đi pha cho cậu một ly sữa ấm rồi cùng cậu ngồi đợi hắn về. Đã ba ngày, ngày nào cũng đợi, đợi đến mệt quá mà ngủ thiếp đi....
~~~~ Spoil~~~
MỘT PHÂN CẢNH NHỎ
Cố Thượng Phong: "Tô An! Không! An An!"
Tô An cùng đôi mắt đã mù lòa của mình nghe tiếng gọi mà lòng bỗng trở nên ấm áp. Giọng cậu khàn khàn cố gắng vươn đến nơi phát ra tiếng động.
Tô An: "Anh.trở khụ khụ...về rồi."
Cố Thượng Phong không giữ nổi bình tình tức khắc đến bên cậu, hô hấp khó khăn mà nói: "An An, em ráng một chút. Xe cứu thương sắp tới rồi...An An anh sai rồi...hức...anh sai rồi..." 4'
Tô An mỉm cười. Gương mặt đã tái nhợt không còn sắc sảo như lúc trước. Cậu vươn đôi tay cố lần mò đến áp lên má Cố Thượng Phong.
Tô An: "Thượng Lâm...anh đừng đi nữa nhé... Em đau... Họ... làm em...đau."
Cố Thượng Phong sững người khi nghe đến 'Cố Thượng Lâm'. Quả thật vậy...sự thật là trong lòng cậu đó giờ hắn
- Cố Thượng Phong luôn là kẻ xấu. Còn Cố Thượng Lâm mới là thật lòng đối tốt với cậu...