[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 52: Rối loạn Pheromone.



Tô An như người mất hồn từ im lặng ôm lấy bản thân. Ánh Nguyệt lấy làm lạ. Thường thì cậu sẽ vui vẻ mà chào đón cô, nay chỉ còn sự lạnh nhạt trên ánh mắt. Cả buổi trời chỉ toàn là cô nói chuyện đơn độc, cậu chưa từng nhìn hay đáp lại một lời nào.

Ánh Nguyệt: "Phu Nhân cậu thấy không khỏe ở đâu sao?"

Tô An: "..."

Ánh Nguyệt tạm gác lại công việc gọt trái cây của mình mà lo lắng đến xem xét tình hình cơ thể cho cậu. Bàn tay chưa kịp chạm đến trán, Tô An đã vội vàng né đi. Cả người cậu run rẩy sợ hãi như thể người trước mắt có thể làm hại cậu bất cứ lúc nào.

Ánh Nguyệt hơi sững người. Cô không hiểu mình đã làm gì khiến cho cậu sợ hãi như vậy. Rõ ràng trước kia vẫn rất bình thường mà? Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, cô hầu nữ Beta dịu giọng mà dỗ dành.

Ánh Nguyệt: "An An, cậu xem. Tôi là Ánh Nguyệt đây mà. Tôi sẽ không làm hại An An."

Có vẻ rất hiệu quả. An An dần dần buông lỏng cảnh giác. Đôi tay đang ôm chặt lấy chiếc đầu bé nhỏ cũng theo đó mà dần thả lỏng ra. Ánh Nguyệt cảm thấy dường như thời cơ đã tới liền tiếp tục nhẹ nhàng mà nói.

Ánh Nguyệt: "An An ăn táo nhé? Táo rất ngọt."

TO An: "Khong muon. Khong muon an tao"

Ánh Nguyệt: "Vậy An An có muốn ăn chút đào không? Tôi gọt cho An An nhé?"

Tô An không trả lời ngay. Cậu rơi vào khoảng lặng của mình một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng đáp lại "Dạ".

Lấy một ít táo gọt cho Phu Nhân của mình. Ánh Nguyệt sau khi đưa phần trái cây cho Tô An liền rời đi gọi bác sĩ.

Ban đầu Tô An có làm loạn đôi chút nhưng sau khi bị Ánh Nguyệt thuyết phục cậu cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vị bác sĩ kia trông rất trẻ nhưng có vẻ là kinh nghiệm rất dày dặn. Anh ta hơi cau mày.

Bác sĩ: "'Sức khỏe rất kiệt quệ. Có lẽ Omega này đã chịu một cú sốc ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần."



Ánh Nguyệt: ".."

Bác sĩ: "Cơ thể cậu ấy đang rất không ổn. Các số liệu cho thấy Pheromone của cậu ấy đang bị hỗn loạn. Có thể thời gian tới sẽ phải dùng miếng dán Pheromone để không phóng Pheromone bừa bãi do không thể kiếm soát

dugc."

Ánh Nguyệt vội lo lắng: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Bác sĩ: "Đúng vậy, còn cả..."

Ánh Nguyệt: "Sao vậy bác sĩ?"

Bác sĩ: "Tôi cần nói chuyện riêng với cô một lúc."

Ánh Nguyệt gật đầu rồi nép người để vị bác sĩ trẻ kia đi ra ngoài. Sau đó lại quay lại bên Tô An đỡ cậu nằm xuống. Cả quá trình thăm khám cậu chỉ cuối đầu mà im lặng. Cậu nghe không hiểu những điều mà họ nói, nhưng cậu cảm nhận được sức khỏe bản thân mình không được tốt.

Tô An nắm lấy tay áo của Ánh Nguyệt như đứa trẻ non nớt cố giữ lấy vạt áo của mẹ nó giữa chốn đồng người.

Cậu mấp máy môi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.

Tô An: "Cố Thượng Lâm đâu rồi ạ? Anh ấy không tới sao...

Ánh Nguyệt nghe câu hỏi cũng không mấy bất ngờ. Cô đã lường trước được cậu sẽ hỏi cô câu này. Nhưng lời nói chưa đến môi liền bị nghẹn lại. Nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh như đang khẩn cầu mình nói có cô không dám nói ra sự thật phũ phàng kia. Nói ra rằng người cậu đang mong ngóng hề có ở đây mà thay vào đó là một Cố Thượng Phòng đang vui vẻ cùng tình nhân nhỏ của hắn ngay lúc này.

Sóng mũi cô cay cay. Nhìn vào đứa trẻ tội nghiệp đang nằm trên giường bệnh. Ánh Nguyệt ngậm ngùi cuối mặt

ma lac dลิ่น.