Bước chân không vững, Tô Hinh trở lại bữa tiệc ồn ào. Tâm trí cậu giờ đây đã không còn đặt tâm vào tiêu điểm của bữa tiệc. Cả người phờ phạc mà nhìn về phía Cố Thượng Phong.
Tô Hinh: *Rốt cuộc hắn ta là ai? Sao lại có cảm giác rất quen thuộc?*
Cố Thượng Phong lúc này vẫn đang bị quấy rầy bởi Tô Yên. Trên mặt hắn không có vẻ gì là quá vui vẻ. Cảm giác như...sắp có án mạng vậy.
Tô Yên: "Ngài Cố! Nếu ngài không phiền thì tôi muốn mời ngài một bữa được không?"
Cố Thượng Phong nhướng mày ra vẻ khinh thường. Tô Yên cũng không vì vậy mà nhụt chí, cô ả nhẹ nhàng choàng tay ra sau lấy ly rượu trên bàn tiệc. Đập vào mắt Tô Hinh lúc này là hai con người đang ai muội với nhau chốn đồng người. Một người là cây tiền của cậu, người còn lại là người mà cậu ta ghét nhất!
Cố Thượng Phong hơi khó chịu nhưng không nói gì. Liếc mắt phượng lên nhìn tên thiếu niên đang hăng say uống rượu mà chẳng để mắt xung quanh. Hắn bất lực rồi! Tên Mặc Quân đó quả thực đã bị tình dục che mờ con mắt mà.
Cố Thượng Phong: "Tô Tiểu Thư thế này không sợ Mặc Tổng cùng người khác chê cười sao?"
Tô Yên không yên phận, cô ả nở nụ cười tà mị, ánh mắt đắm chìm vào nhan sắc điển trai của Cố Thượng Phong.
Sao lúc trước cô ta không nhận ra nhỉ? Nếu như có một người chồng lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại ấm áp chỉ với một mình ta thì quả thật là gu đàn ông của vạn người. Tô Yên cảm thấy bản thân lại có chút tiếc nuối cùng ghen tị với Tô An rồi. (°
Tô Yên: "Ngài Cố...Sao ngài lại lành lùng với em như vậy? Dù sao em cũng là...em gái của vợ ngài kia mà."
Tay cô ả không yên phận mà lướt dọc trên vòm ngực của Cố Thượng Phong.
Cố Thượng Phong: "Em vợ? Vậy thì phiền Tô Tiểu Thư tránh xa chút. Thật mất mặt làm sao. Đừng để con cô sau này ra đời không muốn nhìn mặt mẹ nó."
Lời nói không có ác ý nhưng lại mang hàm ý trêu chọc và khinh bỉ biết bao. Một Tiểu Thư được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo nhưng lại chẳng có lấy chút đạo đức làm người. Cô ta vậy mà lại đi quyền rũ chồng anh trai?
Nghĩ xem người ngoài sẽ thấy thế nào?
Tach!
Tiếng máy ảnh vang lên, cả hai người Tô Hinh và Mặc Quân đều hoàn hồn. Không ổn! Nếu chuyện này bị lộ ra, không những Cố Thượng Phong và Tô Yên gặp rắc rối mà cả Mặc Quân và Tô Hinh đều sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Tô Hinh vội vàng chạy đến kéo phăng người Tô Hinh ra khỏi cây tiền của mình. Quả thật đúng lúc cậu ta đáng rất muốn trút giận nỗi uất ức khi nãy. Tô An hai mắt đỏ hồng hộc, tay chống nạnh, tay kia thì run rẩy mà chỉ vào mặt
Tô Yên.
Tô Hinh: "Chị! Chị làm như vậy không thấy nhục nhã sao? Anh ấy là anh chồng của chị đấy! Vậy mà còn dám ở đây quyến rũ chồng của anh trai. Thật làm mất mặt Tô Gia mà!"
Mọi người xung quanh đã bắt đầu vây quanh bọn họ. Kẻ bàn tán, kẻ lại hả hê. Nhưng chung quy nhất họ vẫn cảm thấy kì thú như đứng trước một sân khấu kịch lớn, mà phải chăng diễn biến tiếp theo mà họ sắp được chứng kiến sẽ bùng nổ như phim bom tẩn.
Tô Yên bị làm mất mặt bắt đầu giả vờ ôm bụng nhìn xung quanh. Thấy Mặc Quân cũng đang vừa bực mình vừa hớt ha hớt hải chạy chỗ mình, cổ ta liền thầm cười trong lòng.
Chớp mặt liền thấy Mặc Quân chạy đến bên Tô Yên. Vừa lúc đó cũng là lúc hai hàng nước mắt cô ả chảy xuống, cô ta nức nở mà kể khổ.
Tô Yên: "Hức...Tô Hinh? Em đang nói gì vậy? Chị biết là em hức...ghen tị với chị. Nhưng mà ức...em cũng không nên bịa đặt như vậy huhu... Sau này con chị cùng Mặc Quân sinh ra hức...sẽ nghĩ thế nào về mẹ của chúng đây
huhuu...."
Thông tin bùng nổ! Đám người có mặt trong buổi tiệc hôm đó liền xôn xao bàn tán không ngừng. Thế cờ vậy mà lại nghiêng về phía Tô Yên. Tô Hinh vậy mà lại để cho mình thất thế ư? Mắt cậu ra ánh tia hận thù, chỉ thấy cậu ta im bặt suy nghĩ gì đó. Cuối cùng ánh lên tia sáng như đứa trẻ nắm lấy được tia hy vọng của mình. Cậu ta nhìn bóng dáng ai đó ngay góc mà mà thầm cười trong lòng.
Cố Văn Đình hòa mình vào biển người. Nhìn mèo con của mình nghịch ngợm mà không khỏi buồn cười.