[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 73: Thông minh.



Sau khi hong khô tóc cho Tô An, Cổ Thượng Phong đứng dậy và bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hắn không thường tự tay nấu ăn cho ai, nhưng vì Tô An hắn lại sẵn lòng thực hiện từng chi tiết. Đĩa cháo nóng hổi được đặt trên bàn, cùng vài món ăn nhẹ. Hắn ngồi xuống, ra hiệu cho Tô An lại gần.

Cậu thiếu niên nhỏ nhẹ ngồi vào ghế đối diện, đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm vào bữa sáng. Cố Thượng Phong lấy muỗng, múc từng muỗng cháo, rồi nhẹ nhàng đưa đến trước miệng Tô An.

Tô An hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đón nhận, vẻ mặt đầy thích thú. Mùi vị của cháo lan tỏa, dịu nhẹ và ấm áp, khiến cậu cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất mà mình từng được ăn.

Tô An: “Ngon lắm ạ...Thượng Phong tự nấu ạ?”

Cố Thượng Phong khẽ nhướng mày, giọng điềm đạm: “Không thích thì để tôi mang ra ngoài cho người khác.”

Tô An vội lắc đầu, nở một nụ cười đáng yêu: “Không không, An An thích lắm ạ! Ngon nhất mà An An từng ăn đó ạ. Hì hì.”

Cố Thượng Phong liếc nhìn Tô An, đôi mắt hiện lên một tia mềm mại hiếm thấy. Hắn tiếp tục đút cậu ăn từng muỗng cháo, lòng cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ. Không biết từ bao giờ, hắn đã quen với sự có mặt của Tô An, với những cử chỉ thân mật tự nhiên như thế này.

Sau khi ăn xong, Cổ Thượng Phong đứng dậy lấy áo khoác rồi nhìn về phía Tô An: “Đi thôi, hôm nay tôi chở cậu lên công ty.”

Tô An ngạc nhiên nhìn hắn, mắt mở to đầy thích thú. Đây là lần đầu tiên hắn đề nghị dẫn cậu đi cùng. Cậu nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, chỉnh tề trong bộ quần áo đơn giản nhưng tươm tất, rồi vui vẻ bước theo Cố Thượng Phong ra xe.

Trên đường đi, Tô An không ngừng nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt tràn đầy phấn khởi. Cố Thượng Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tập trung lái xe, nhưng mỗi lần liếc nhìn qua Tô An, hắn lại không kìm được một nụ cười mờ nhạt. Đôi khi, hắn cũng không hiểu nổi chính mình, vì sao lại để cậu thiếu niên này tác động đến cảm xúc của mình nhiều đến vậy.

Đến nơi, hắn đưa Tô An lên văn phòng riêng của mình. Căn phòng lớn và ngăn nắp, bày trí đơn giản nhưng lại toát lên sự sang trọng. Tô An ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, chăm chú quan sát khắp nơi.



Tô An: “Thượng Phong, công ty này lớn quá. Trước giờ An An chưa từng thấy nơi nào lớn như vậy.”

Cổ Thượng Phong ngồi xuống đối diện cậu, giọng nhẹ nhàng: “Cậu có thể tự do đi dạo, nhưng không được đi xa quá. Đây là môi trường làm việc, không phải nơi để đùa giỡn.

Tô An ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, An An biết rồi. An An sẽ không làm phiền Thượng Phong đâu”

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu, lòng Cố Thượng Phong lại mềm ra. Hắn khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy một tập tài liệu để bắt đầu công việc của mình. Tô An ngồi yên lặng bên cạnh, nhìn hắn chăm chú làm việc, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. Hình ảnh Cổ Thượng Phong nghiêm túc và tập trung khiến cậu cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Sau một lúc, có lẽ vì cảm thấy hơi mỏi, Cố Thượng Phong ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy dịu dàng của Tô An.

Cố Thượng Phong: “Nhìn cái gì?”

Tô An hơi đỏ mặt, lúng túng: “À... An An thấy Thượng Phong thật giỏi a~ An An cũng muốn thông minh như Thượng Phong.”

Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu đi phần nào: “Nếu muốn thông minh như tôi thì cậu cần phải cố gắng nhiều lắm.”

Tô An vui vẻ gật đầu, trong lòng tràn đầy hy vọng. Được ở bên cạnh người mình yêu quý, cậu cảm thấy không còn điều gì hạnh phúc hơn.

Bỗng từ xa tiếng gọi dội vang lại. Là tiếng của Thập Ninh, có vẻ như y đang rất vội vàng.

Thập Ninh: "Cố Giám Đốc! Cố Giám Đốc! Cuối cùng ngài cũng đến rồi. Có chuyện lớn xảy ra rồi ạ!"