[Đam Mỹ] Yêu

Chương 5: Trở về (1)



Cậu là một người xuyên thư, chỉ sau một giấc ngủ, đột ngột lại bị trói buộc đến một thế giới xa lạ. Trong đầu cậu có tiếng nói vang vọng, theo lời nói của thứ gọi là hệ thống, là hiện thân của số mệnh thế giới này, cậu là người được chọn, để thế giới này không tan vỡ, nhiệm vụ của cậu là đi đúng nguyên tác. Chỉ khi hoàn thành xong cốt truyện, cậu sẽ có được một ước nguyện, mọi điều mong cầu, đều có thể thực hiện.

Nghe có vẻ rất hời, cứ đi theo cốt truyện, hoàn thành nhiệm vụ và có được điều ước, nhưng đó là với người ta, với một kẻ từ khi sinh ra chẳng có phiền não nào như cậu, điều ước ấy thật vô dụng, vốn đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống, đột ngột lại bị kéo đến nơi này còn bắt ép làm nhiệm vụ, thiếu gia đây không vui, đặc biệt là cái cốt truyện cậu phải diễn còn cũ kỹ máu chó, và hơn hết, dù vẻ ngoài có trông mong manh ôn nhuận như ngọc thì cậu vẫn là công, là CÔNG.

Sau khi ráng mà nghe hết về cốt truyện, đương nhiên cậu cũng không tồn đọng lại trong đầu bao nhiêu, thứ gọi là hệ thống cũng không còn xuất hiện lại nữa, tạo cho cậu ảo giác như vốn chẳng có chuyển gì, đơn giản chỉ là giấc mơ mà thôi. Nhưng rồi cậu cũng phải chấp nhận, cốt truyện là cốt truyện, và thế giới này sẽ diễn ra như vậy, cậu giống như hạt cát trong sa mạc, có cố gắng thay đổi nó, cũng chẳng thể, đâu lại vào đấy, chỉ có khi đi đúng cốt truyện, cậu mới thoát ra khỏi vòng lặp thời gian, cậu buộc phải học cách chấp nhận.

ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG!!!

Sau những lần thử đi thử lại, trừ những thiết lập quan trọng trong truyện, cậu phát hiện thế giới không phải diễn ra theo góc nhìn của mình, mà là góc nhìn của vai chính công, thế nên, không phải tất cả các hành động đều bị hạn chế, cậu vẫn có được tự do nhất định.

Cậu trong thế giới này là vai chính thụ, nghe có vẻ vui nhưng nếu đó là trong câu chuyện ngọt sủng, còn trong cái cốt truyện ngược luyến tàn tâm, thế thân thì lại khác. Là đại thiếu gia trong thế giới thật thì nơi này cậu cũng không khác bao nhiêu, có điều thân phận này là giả, cậu là bị ôm nhầm lúc mới sinh ra, thiếu gia thật ít năm nữa sẽ trở về, còn cậu thì bị đá ra khỏi nhà, chịu bao sỉ nhục. Mà đó chỉ là khởi đầu cho cuộc đời máu chó này. Sau khi lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu lại gặp được người mình thầm yêu bao năm, được người ta cưu mang về nhà, còn đột ngột được bày tỏ mà trở thành người yêu, nghe có vẻ là cái bánh trên trời rơi xuống, nhưng đừng quên đây là thể loại truyện gì, ngược luyến tàn tâm, thế thân, vậy làm sao không có thế thân cho được. À, cậu chính là thế thân đó, tưởng người mình yêu cũng yêu mình à, không không, người ta xem cậu là thế thân mà thôi, thế thân cho thiếu gia thật mà cậu đoạt lấy thân phận kìa.

Cốt truyện sau đó cũng dễ đoán thôi, ngược ngược ngược, không ngược không lấy tiền, tiểu thụ nhận ra mình chỉ là thế thân, nhưng vẫn cố chấp tin rằng tình yêu có thể lay động được công, lắc mình một phát hóa thành tiện thụ. Sau đó lại tiếp tục ngược ngược ngược, chỉ là trong quá trình công bắt đầu có tình cảm với thụ mà không tự nhận ra, còn thụ thì lòng cũng ngày càng nguội lạnh, mà điểm mấu chốt là khi bạch nguyệt quang gặp thụ, nói rằng công đã ở bên mình, trách thụ đoạt lấy thân phận mình chưa đủ hay sao còn bám lấy công. Lúc này thụ tâm như tro tàn, không chất vấn công mà lặng lẽ dứt áo bỏ đi, công sau phát hiện thụ bỏ đi, cũng phát hiện lòng mình, đá bay bạch nguyệt quang, hoảng hốt đi tìm thụ. Bằng cách nào thần kỳ mà sau bao nhiêu năm công vẫn không tìm thấy thụ, điên cuồng vật vã, mà thụ trốn tại làng quê nhỏ lại nhận ra không thể quên được công, ngày ngày thơ thẫn. Sau đó thì 2 người gặp nhau, tình lại bùng cháy, giải thích, rồi bày tỏ nổi lòng thắm thiết, HE, hết truyện ha ha ha.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu đến thế giới này khoảng vài năm trước khi cốt truyện bắt đầu, nên bung xõa được thì cậu cứ bung hết sức, đây có thể nói là khoảng thời gian cậu sống đúng với chính mình nhất. Đương nhiên với linh hồn của người trưởng thành, việc trù bị cho quãng thời gian sau này đã được cậu tính toán rất kỹ, tích lũy tiền riêng, đầu tư này nọ cậu đều làm, đảm bảo sau này không phải đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ như cốt truyện.

Rốt cuộc khoảng thời gian vui vẻ vẫn là trôi đi rất nhanh, chuyện gì đến cũng phải đến, thiếu gia thật trở về, thiếu gia giả cuốn gói cút đi mau. Vốn gia đình này cũng chỉ là cái vỏ bọc, không có chút nào là tình thân, giả dối đến kinh người, bởi vậy cậu cũng chẳng có gì lưu luyến, đi theo cốt truyện, về với thế giới của cậu thôi.

Cậu đã phòng trước, nhưng căn bản chẳng dùng được, số dư trong tài khoản như đang cười cợt cậu làm chuyện dư thừa, thế giới cho cậu kiếm tiền nhưng chẳng cho cậu tiêu, cậu run rẩy mà dùng số tiền ít ỏi nhận được lúc bị đuổi thuê đại một phòng trọ, chết lặng mà chờ đợi ngày mình bị vai chính công nhặt về. Dù chán ghét cốt truyện phía sau, nhưng cậu càng chán thế giới này hơn, cậu phải về.

Sau vài ngày chán chường đói lả vì cạn tiền mà chẳng làm gì được, đứng chờ tại nơi diễn ra cốt truyện là cửa quán bar, cuối cũng cậu cũng tìm gặp được vai chính công.

Nhìn người đàn ông trước mặt, cậu thầm cảm thán không hổ là vai chính của thế giới này. Dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh tuấn lãng, đường nét nghiêm nghị lạnh lùng, chân dài mông cong, à không đề cập cái này. Dù không thích nhân vật này lắm nhưng cậu cũng không thể phủ nhận, ngoại hình này thật sự quá hợp với vai tổng tài bá đạo, tra công.

Có điều, không bàn đến những thứ khác, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy người này là sự mâu thuẫn. Cậu vẫn còn nhớ rõ đoạn này trong cốt truyện, tra công sau khi bị bạch nguyệt quang từ chối tình cảm, trái tim tan nát, lại vừa thẹn vừa giận, muốn mượn rượu quên sầu, lại vô tình gặp thụ trước cửa quán bar, nhìn gương mặt của người này giống bạch nguyệt quang nên nảy ý không có được em thì tìm người có gương mặt giống em tiêu sầu, đương nhiên vị trí của em trong lòng anh vẫn bất biến, thể hiện rõ rệt phẩm chất của tra nam. Thế nên, lúc gặp thụ và bày tỏ mình thích người ta, thì dù miệng có tuôn ra bao lời yêu, ánh mắt cũng sẽ không có tia tình ý. Mà người đứng trước mặt cậu, dù miệng không thốt được lời nào, ánh mắt lại đầy thâm tình, còn xen lẫn chút kinh ngạc mừng rỡ, như kẻ lữ hành khát khô vô tình gặp được dòng suối trong.

Cậu tự nhận mình là người rất nhạy cảm với cảm xúc, trong việc đánh giá biểu cảm thật giả, cậu chưa từng thất bại, nhưng lần này, cậu thật sự không hiểu. Cốt truyện sẽ không xảy ra sai lầm, là kẻ từng tự thử qua bao lần cậu cam đoan điều này, nhưng đối diện ánh mắt đượm tình kia, cậu càng không thể trái lương tâm mà phủ nhận.

Chỉ là không để cậu bàng hoàng bao lâu, bởi không có bất ngờ nào xảy ra, ánh mắt thâm tình ngỡ như ảo giác, biến mất vô tăm. Tra công đọc lời thoại mà cậu đã biết, cốt truyện không thể thay đổi, có lẽ chỉ là cậu quá muốn đào ra lỗ hổng của nó, nên đột ngột ngộ nhận mà thôi.

Cuộc sống sau đó của cậu không khác mấy cốt truyện, diễn trọn vai diễn thâm tình, ngốc bạch ngọt hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu giả tưởng. Đương nhiên, ngoài thời gian đi đúng cốt truyện, cậu vẫn tận dụng được khoảng tự do mà bay nhảy. Kiếm tiền, du lịch, chơi bời, cậu vẫn tận hưởng không khác gì ở thế giới cũ mấy.

Cốt truyện quan trọng cũng bắt đầu diễn ra, tình yêu đẹp đẽ là giả dối, cậu chỉ là thế thân. Với phân đoạn này, thụ vô tình nghe được công nói với bạn rằng việc yêu đương với thụ chỉ là vui đùa để thôi nhung nhớ bạch nguyệt quang. Tan nát cõi lòng vì hạnh phúc đổ nát, thụ không cầm được mà nức nở bật khóc lên, mà công nhờ đó cũng phát hiện thụ nghe được. Hắn ta lạnh lùng nói:

"Nếu đã nghe rồi thì không cần phải giấu, muốn ở thì chấp nhận, hoặc không chịu được thì cút"

Mà si tình thụ lúc này đã hóa tiện thụ, nước mắt lưng trong gạt bỏ tất cả, nghẹn ngào ôm lấy tra công:

"Em yêu ngài, chỉ cần không phải ngài không muốn em nữa, em sẽ vẫn ở bên ngài."

Mà hiện thực lúc này lại làm cậu bối rối hơn cả, không đề cập đến nét diễn của cậu làm gì, rốt cuộc chẳng có tình cảm gì, cậu không thể diễn được cái nét trái tim tan vỡ mà cố nhịn nhục vứt bỏ tự trọng mà theo đuổi tình yêu của thụ gốc. Nhưng cớ sao tra công gốc hàng real 100% lại diễn đau lòng còn thật hơn cậu thế kia, ngài không thấy lời kịch ngài niệm với đôi mắt của ngài không ăn khớp một tí nào sất à.

Tạm thời cậu cũng không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề này, bởi lẽ đêm nay cốt truyện còn đặc sắc hơn nhiều, rốt cuộc trước đây hành động thân mật chỉ dừng lại ở ôm hay hôn, cậu cũng chỉ xem như chó cắn, nhưng tối nay thụ phải lăn giường với công, là hàng thật giá thật thân mật.

Đối với cốt truyện này, cậu cũng đã có phỏng đoán riêng của mình, mong rằng là đúng, còn không đúng cũng phải đúng.

Sau khi trải qua màn diễn ngược luyến tàn tâm, ngược ngạo thì đúng hơn, cậu và công cũng về tới nhà, tạm bỏ qua những lần liếc trộm vụng về của công, thì coi như không khí cũng bình thường.

Vừa bước vào nhà, cậu liền giục hắn đi tắm nhanh, còn mình thì mau chóng đến hầm rượu, chọn loại rượu mạnh nhất, đây là vũ khí trên chiến trường tối nay của cậu.

Rót ra đầy ly cho hắn, của mình đương nhiên chọn loại nhẹ hơn nhưng cùng màu, khi nãy tra công cũng có uống, căn bản sẽ không phân biệt được kỹ. Chiến trường này cậu không thể say, thế nên kẻ say đương nhiên phải là đối phương.

Chờ một lát vai chính cũng xuất hiện, không biết có nhầm lẫn gì không, nhưng đôi mắt của hắn hơi đỏ, còn sưng lên, như vừa mới khóc. Có lẽ, chỉ là nhầm lẫn, một số chuyện tự thâm tâm cậu muốn lãng tránh, bởi càng đào sâu, càng rối rắm, mục tiêu của cậu là trở về, những thứ phân tâm trên đường, vẫn tránh thì tốt hơn.

"Ngài uống với em được không, một lát thôi."

Vận dụng kỹ thuật diễn cả cuộc đời, cậu cũng nặn ra được vẻ mặt bi thương, đây là một đoạn diễn tự biên không có trong cốt truyện, may là cậu đoán đúng, chỉ cần đi đúng tâm trạng nhân vật, phát triển thêm cốt truyện không mấy ảnh hưởng chủ tuyến là được phép.

Có lẽ cảm động trước nét diễn của cậu, tra công ngơ ngác ngồi xuống, đúng thật là ngơ ngác, còn có chút đau lòng, có điều người nào đó chìm đắm trong vai diễn không mấy để ý.

Nhìn người trước mặt uống rượu như đang tự chuốc say mình, còn đúng kế hoạch hơn cả cậu sắp đặt. Chờ đến lúc hắn không thể thắng nổi men say mà gục xuống, trái tim đang treo lủng lẳng của cậu rốt cuộc cũng thả xuống, không có thời gian đảo ngược, xem ra lần này cậu thành công. Kéo người còn cao hơn mình gần cái đầu, trầy trật mãi mới lên đươc tới phòng, thả hắn nằm lên giường, giờ chỉ cần ngủ chung qua đêm nay thì cốt truyện đoạn này xem như xong.

Bản thân cậu cũng tắm rửa xong leo lên giường, vốn tính đắp chăn ngủ như thường, chỉ là vừa nằm xuống, vai chính công lại lăn về phía cậu, ôm chặt lấy eo. Dáng ngủ của tra công thật sự không đẹp, như kẻ thiếu cảm giác an toàn, co ro ôm chặt lấy cậu không buông, mà cậu vì lý do nào đấy, có lẽ là tối nay diễn quá mệt, cũng mặc kệ mà nhắm mắt. Ngủ thôi, cốt truyện còn dài.

Những ngày sau đó cũng không có gì hay ho, cốt truyện cũng đã vào phân đoạn ngược ngươc ngược, mà lúc này cậu không thể lợi dụng được quá nhiều lỗ hổng, hầu như các mánh khóe của cậu đều bị hạn chế, bị sỉ nhục, ngáng đường, bắt nạt, hiểu lầm, tất cả diễn ra không sót thứ gì, mà cậu chính là hàng thật giá thật mà trải nghiệm tất cả, dù cho là người tốt tính thế nào cũng không thể nghẹn khuất mà chịu đựng, mà cậu vốn không phải người tốt tính.

Trong vài lúc phát giận, cậu phát hiện chỉ cần cảnh ngược thụ mà có mặt công ở đó, thì sự hạn chế của cốt truyện lên người cậu lại không chặt, vậy nên đương nhiên cậu sẽ tận dụng mà đáp trả lại.

Một nhân vật quan trọng khác của truyện, chính là bạch nguyệt quang, đáng lẽ có xuất diễn khá lớn trong cốt truyện, lại chẳng mấy khi xuất hiện. Điều này làm cậu thấy hơi lạ. Rốt cuộc ngược tâm thụ nhất trong truyện, chính là những hành động thân mật của tra công với bạch nguyệt quang, nhưng chẳng hiểu sao cốt truyện quan trọng đó lại thường được kể lại bởi quần chúng. Cậu ngày càng hoài nghi về khả năng kiểm soát của cốt truyện, nhưng đồng thời cũng lo sợ, bởi chỉ có đi đúng cốt truyện, cậu mới có thể trở về. Có lẽ bởi vì càng lo sợ, càng nghi ngờ, cậu nhận ra nhiều điểm bất thường hơn.

Như tại yến hội mà cậu đi cùng tra công, vốn sẽ bị người ta có ý tạt rượu cho đầy người, nhưng chẳng hiểu tại sao tra công lại đỡ cho cậu, làm kẻ kia hoảng hồn, mà yến hội cũng gà bay chó sủa.

Thỉnh thoảng trong nhà lại có đồ ăn chuẩn bị cho cậu, mùi vị rất ngon, không khó để đoán nguồn gốc nhưng cậu thật sự không muốn đoán.

Có nhiều lần giữa đêm, có ai đó hôn vào trán cậu, dù không mở mắt, nhưng mùi hương ấy không thể nhầm lẫn. Có giọt nước lăn trên má cậu, ấm nóng, có tiếng thút thít nhẹ bên tai, cậu rất muốn hỏi hắn tại sao lại khóc.

Nhưng...

Cậu không tìm hiểu, cứ mặc kệ đi, cậu muốn trốn tránh, thực ra đã tự hiểu, nhưng cứ cố chấp tự lừa mình dối người thôi.