Hệ thống chính là kẻ tạo ra thế giới này, với một cốt truyện mà nó yêu thích, sáng lập ra một thế giới hoàn mỹ.
Ở những thế giới bậc cao hơn, khi trình độ khoa học đã phát triển đến đỉnh cao, xuyên đến những thế giới khác là trò chơi yêu thích của con người nơi đây. Những thế giới này đều được tạo lập bởi các hệ thống, mà quản lý các hệ thống là trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất, được gọi là Chủ Thần.
Hệ thống KH-10104 chỉ là một thứ phẩm, khi chủ thần tạo ra nó, vì trục trặc gì đó mà năng lượng không ổn định bằng các hệ thống khác, thế nên, việc xây dựng thế giới của nó thường thất bại, mà thế giới này, chính là cơ hội cuối cùng của nó.
Việc tạo dựng một thế giới tốn rất nhiều năng lượng, mà hệ thống chỉ có thể nhận được năng lượng khi tạo lập thành công một thế giới, cùng với năng lượng khi có người chơi lựa chọn xuyên vào thế giới nó tạo ra.
Thế giới vận hành theo một cốt truyện có sẵn, một thế giới được hệ thống tạo ra phải thông qua kiểm duyệt mới có thể chính thức gọi là thành công. Mà điều kiện kiểm duyệt chính là thế giới ấy phải vận hành theo cốt truyện một lần, tức là các npc trong thế giới phải diễn đúng theo cốt truyện, lần vận hành này được gọi là kỷ nguyên trắng.
Để kỷ nguyên trắng diễn ra thuận lợi, hệ thống phải tốn năng lượng để vận hành các npc đi theo cốt truyện, nếu cốt truyện gốc của thế giới càng logic, vậy hệ thống sẽ không cần dùng quá nhiều năng lượng. Chỉ tiếc là gu thẫm mỹ của hệ thống có vấn đề, những cuốn truyện mà nó sáng tạo để cho thế giới đều rất máu chó, vậy nên, kỷ nguyên trắng của các thế giới khác do nó tạo đều thất bại.
Hệ thống sau bao lần đã rút ra được bài học, tiếc là nó không đổi được gu thẫm mỹ của mình, nên nó bèn tìm lối tắt.
Sau khi suy xét kỹ càng, nó nhận thấy vai chính thụ được tạo lập thiếu logic nhất, vậy nên, thay vì điều khiển một npc diễn nhân vật này, phải tốn quá lớn năng lượng, nó lựa chọn đem một linh hồn thế giới khác đến chủ động thực hiện vai diễn. Nó chỉ cần tốn năng lượng mang một người đến, còn ít hơn là năng lượng điều khiển một nhân vật thiếu logic.
Một thế giới ở kỷ nguyên trắng sẽ không chịu nổi một linh hồn ở thế giới bậc cao, thế nên nó chọn lựa các thế giới thấp hơn, đồng thời, việc đưa linh hồn ở thế giới bậc thấp sẽ tốn ít năng lượng hơn.
Chỉ là, để xâm nhập vào một thế giới độc lập cũng tốn nhiều năng lượng, nên nó không có thời gian lựa chọn kỹ, chỉ tìm một người có ngoại hình giống thụ nguyên tác, và có mối liên kết chặt chẽ với thế giới của bản thân. Vậy nên, nó lựa chọn một sai lầm đưa vào kỷ nguyên trắng.
Vốn tưởng rằng người này sẽ giúp nó hoàn thành thế giới dễ dàng hơn, nào ngờ còn gây nhiều rắc rối cho nó, mà nhân vật công chính của nó cũng dần thoát ly nguyên tác. Nó biết điều gì đang xảy ra, khi một npc có suy nghĩ, có linh hồn, nghĩa là thế giới này đã phát sinh biến hóa, tạo dựng được sự sống. Những thế giới như thế này, được gọi là thế giới độc lập. Mà theo luật Sáng thế, các hệ thống nếu phát hiện thế giới được tạo ra có sự sống, phải gỡ bỏ ràng buộc, để thế giới ấy tự do phát triển.
Nhưng hệ thống không chấp nhận điều đó, sự sống thì sao, có suy nghĩ riêng thì sao, thế giới này phải vận hành theo cốt truyện, kỷ nguyên trắng phải thành công. Nó không quan tâm đến những thứ vớ vẩn kia, thế giới mà nó tạo ra, chẳng lẽ nó không thể điều khiển được.
Nghĩ thì dễ, những càng tiếp tục, nó càng phát hiện mọi thứ không phải nó muốn là được. Người nó lựa chọn không ngoan ngoãn đi theo cốt truyện nó mong muốn, còn thường xuyên làm nhiều động tác nhỏ để lách cốt truyện, mà vai chính công càng ngày càng rời xa nguyên tác, thế nên, nó buộc phải dành nhiều năng lượng để ép buộc người này đi đúng cốt truyện. Nhưng rốt cuộc năng lượng của nó vốn không còn nhiều, dùng trên người này thì ràng buộc bên người khác sẽ yếu đi. Vậy nên nó bèn nghĩ cách khác, không phải vai chính công yêu ký chủ hay sao, vậy thì nó không ngại lợi dụng điều này.
Nó tiết lộ cốt truyện cho vai chính công, thuyết phục hắn rằng chỉ cần diễn theo đúng cốt truyện, hai người sẽ về bên nhau.
Nó suy nghĩ quá đơn giản, quá xem nhẹ tình cảm của loài người, hắn không hề nghe theo nó, hắn nói những lời nó không hiểu nổi
"Mày lấy tự tin ở đâu mà cho rằng thứ tình cảm vặn vẹo trong cốt truyện này là tình yêu. Bắt tao đối xử với cậu ấy theo cái cốt truyện này, mày đừng mơ"
"Thì ra bấy lâu nay thứ quỷ quái điều khiển tao là mày, chẳng trách, điều khiển cuộc sống của người khác, mày thấy vui lắm sao."
"Phải làm sao thì mày mới buông tha cho bọn tao chứ"
Nó nhìn thứ cố chấp trước mặt, thế giới hoàn mỹ của nó, không cần có vật cản.
"Đi theo cốt truyện, ngươi chỉ có lựa chọn này"
"Cút."
Nó lại tiếp tục tính sai, từ đợt nói chuyện về sau, vai chính công ngày càng gây rắc rối cho nó, kỷ nguyên trắng xuất hiện nhiều việc điểm không đúng nguyên tác, có nguy cơ bị sụp đổ. Đặc biệt trong đó là nhân vật bạch nguyệt quang, do công chính không đi cốt truyện với bạch nguyệt quang, nó đành dùng vai quần chúng tạo tin đồn bù đắp cốt truyện, nhưng phân cảnh bạch nguyệt quang gặp thụ là không thể thiếu.
Nó muốn đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành kỷ nguyên trắng, vậy nên nó phải điều khiển bạch nguyệt quang đi đúng cốt truyện, nhưng rắc rối lại đến, bạch nguyệt quang có thể xem là vai thứ chính của truyện, nhưng hiện tại cốt truyện bị bóp méo, nhân vật này trở nên thiếu logic, mà khó khăn hơn nữa, là nhân vật này cũng đã có linh hồn.
Nó đã nghe qua điều này, thế giới một khi đã xuất hiện sự sống, thì những sự sống tiếp theo xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian. Nó phải bất chấp thôi.
Thế nên, nó bỏ trói buộc tra công, trong một đêm, nó phải lấy được quyền kiểm soát nhân vật bạch nguyệt quang.
Nó biết khi bỏ trói buộc tra công thì cốt truyện xảy ra biến hóa, nhưng có làm sao, dù đường ngang ngõ tắt thế nào, thế giới hoàn mỹ của nó sẽ vẫn thành công thôi. Bởi ký chủ nó chọn, vẫn còn khát khao với thế giới gốc của mình, tuy hơi trắc trở, lựa chọn của nó vẫn đúng.
Đưa ký chủ về thế giới của cũ, kỷ nguyên trắng thành công giúp nó nhận được năng lượng tạo lập, giờ thì nó quan tâm chi về cái thế giới đó nữa, kỷ nguyên trắng kết thúc, mọi thứ sẽ được reset về ban đầu, còn những sự sống rắc rối kia cũng sẽ bị nghiền nát. Với lượng năng lượng dồi dào này, nó tha hồ tạo lập ra những thế giới mới, sẽ chẳng ai biết việc nó làm đâu, chẳng ai cả.
Chủ thần nhìn hệ thống trước mặt, khi tạo ra nó, bởi sai sót mà khiến nó không hoàn hảo, nhưng ngài tự nhận, mình chưa từng bạt đãi nó, đích thân dạy dỗ, thế nhưng, nó lại khiến ngài quá thất vọng.
"Mỗi hệ thống để được tham gia xây dựng các thế giới đều phải trải qua bài kiểm tra nghiêm ngặt, trong đó, quan trọng nhất là phải nhớ kĩ luật Sáng thế, KH-10104, nói cho ta, tại sao ngươi lại trái luật"
"Chủ Thần, sao ngài lại nói vậy, ta thật sự không có làm gì sai hết mà, ngài không tin ta sao."
Nhìn hệ thống vẫn tiếp tục ngụy biện, Chủ Thần đã hoàn toàn thất vọng về nó.
"KH-10104, sự sống xuất hiện trong thế giới ngươi tạo ra, nghĩa là vận mệnh đã sắp đặt, ý chí của sáng thế, cũng một phần là chờ đợi sự sống xuất hiện. Ngươi chỉ vì bản thân, mà không màng tất cả bóp méo nó. Là hệ thống, ta không dạy ngươi phải biết đồng cảm, nhưng ngươi phải chí công vô tư, ngươi không thể làm được, vậy từ giờ ngươi không còn tư cách là một hệ thống nữa."
Chủ Thần giơ tay, những chuỗi ký tự tuôn ra, là lệnh hủy diệt.
Hệ thống nhìn chủ thần trước mặt, chí công vô tư sao, nó thật sự không làm nổi, thực ra nó biết, khi sự sống xuất hiện trong thế giới của nó, chỉ cần đăng báo, nó sẽ nhận được năng lượng, đủ để sáng lập thế giới khác, nhưng vậy thì có nghĩa lý gì, làm một hệ thống, lại chưa từng tạo ra một thế giới thành công, nó bị rất nhiều hệ thống khác cười cợt, nó chịu đủ lắm rồi, không phải chỉ là vài sự sống hay sao, rồi sẽ có nữa thôi, sao có thể quan trọng hơn danh dự của nó cơ chứ.
Chủ Thần nhìn đứa trẻ trước mặt, thân hình cao lớn của hắn cuộn tròn trong góc tối. Là Chủ Thần, ngài yêu quý sự sống, mà sự sống trước mặt, lại đang dần tàn lụi.
May mắn là ngài nhận thấy bất thường trong thế giới KH-10104 tạo lập, vừa kịp lúc ngăn cản thế giới tự reset. Chỉ là, những tác động của hệ thống, vẫn ảnh hưởng đến thế giới này, mà nặng nhất, chính là với sự sống xuất hiện từ sớm là hắn.
Thân là người dẫn dắt của KH-10104, ngài cũng có trách nhiệm của mình, ngài không lựa chọn xóa bỏ triệt để ký ức của hắn, khác với năng lượng ít ỏi của hệ thống, là Chủ Thần, ngài có thể hủy diệt hoàn toàn quá khứ kia, để hắn có thể tiếp tục sống mà không còn đau khổ, nhưng ngài biết, bởi vì ngài biết, nên ngài muốn cho hắn lựa chọn, coi như là bù đắp cho sai lầm mà ngài gián tiếp tạo ra.
Hắn nhìn thứ tự xưng là Chủ Thần trước mặt mình, nghe những lời nó nói, hắn cũng chẳng phân biệt nổi, đây có phải ảo giác do hắn hoang tưởng ra hay không.
Nó nói với hắn cậu ấy đã về thế giới gốc của mình, nó khẳng định ký ức của hắn là đúng.
Nó cho hắn hai lựa chọn, không quan tâm đây là thật hay mơ, không quan tâm lời khuyên của nó.
Cái gì quyền hạn không đủ, cái gì rủi ro, cái gì sẽ không thể trở về. Hắn không quan tâm, hắn chờ không nổi nữa rồi, chỉ cần một tia hy vọng, hắn không ngại thử.
Thế giới không có cậu. Hắn không có lòng trung thành.
Ánh sáng khẽ len lõi qua khe cửa sổ, tạo một đường phân cách trong căn phòng tăm tối, ánh nắng vàng bị nhuộm đỏ trên sàn nhà. Chủ Thần nhìn đứa trẻ trước mắt, ngài tôn trọng mọi lựa chọn của sự sống.
Cậu đã trở về thế giới cũ của mình gần 3 năm, chuyện trước đây, giống như một giấc mộng dài.
Tháng này công ty cậu có hạng mục quan trọng, cậu không có thời gian để nghỉ ngơi tử tế, tăng ca ngày đêm, đến mức cơ thể cậu dần quen với mệt mỏi, mà lúc này đây khi tất cả hoàn thành, cậu lại có chút trống rỗng.
Hôm nay công ty liên hoan ăn mừng, cậu không tránh khỏi uống lên chút rượu, cũng may nơi tổ chức cũng gần với khu nhà cậu, thế nên, cậu lựa chọn đi bộ về nhà, phơi chút gió cho tỉnh táo.
Nhìn điện thoại, có cuộc gọi nhỡ, là của mẹ cậu, chắc khi nãy bữa tiệc quá ồn ào, cậu không nghe được tiếng chuông.
Nhìn thời gian, hơi trễ, nhưng mẹ cậu ngủ cũng trễ không kém, cậu bấm gọi lại.
"Thằng bé này, sao lại thức khuya như vậy, lại tăng ca phải không?"
Mới vừa bắt máy, mẹ cậu đã vội cằn nhằn. Cậu bật cười, dịu dàng đáp lại.
"Con cũng sắp ngủ rồi, mẹ lại lén ba thức khuya nữa à."
"Nào có, là đường đường chính chính mà thức, ba con là cái thá gì mà mẹ lại phải lén chứ, con đó, cũng nên kiếm người yêu đi, cứ một mình một lối như vậy, lỡ chết lúc nào ai mà hay cơ chứ"
Nghe mẹ cậu lại bắt đầu mạnh miệng, cậu cũng chỉ thầm lắc đầu mà cười.
" Không phải còn có ba mẹ nhặt xác hay sao. Thôi được rồi, mẹ cũng ngủ sớm đi, con cũng đi ngủ đây. Mẹ với ba ngủ ngon."
" Thằng cha mày, mỗi lần vừa nhắc là vội trốn, được rồi, mau ngủ đi."
Bà nhìn điện thoại đã đóng, thở dài. Bà hiểu rất rõ tính của con trai mình, từ nhỏ cậu không hề khiến bà phải lo lắng, tính cách xán lạn vui vẻ, là mặt trời nhỏ của cả nhà. Nhưng ngoại trừ người nhà, mặt trời nhỏ chạm đến gần lại lạnh như băng, cậu có rất nhiều bạn bè, nhưng gọi là bạn thân chí cốt lại không có người nào. Trong tất cả mối quan hệ, cậu luôn giữ một khoảng cách nhất định, làm người ta thấy gần gũi, thoải mái, nhưng chỉ đến mức thế thôi.
Bà với chồng mình đều không phải người bảo thủ, chỉ cần cậu được hạnh phúc, cách sống của cậu bọn họ sẽ không can thiệp, kể cả khi cậu bày tỏ, muốn một cuộc sống độc thân cả đời.
Vài năm trước, mặt trời nhỏ của cả nhà lại đột ngột nói rằng có lẽ mình đã thích một người, là con trai. Bà vô cùng mừng rỡ, con trai thì sao, có người yêu đem về là bà mừng lắm rồi. Nhưng nhìn nét mặt của cậu khi đó, bà cũng chẳng còn vui nổi, là đau thương, bà tin là con mình đã biết yêu, nhưng có vẻ tình yêu không thành. Bà và chồng cố động viên, hồi đó mẹ tán ba con, cũng thất bại biết bao lần, nhưng không phải giờ cũng sinh ra được con à.
Cậu chỉ lắc đầu mà cười, còn khó coi hơn khóc.
"Không thể, không có cơ hội nào đâu mẹ."
Kể từ lần đó, cậu cũng chẳng còn nhắc về nó nữa, nhưng bà biết, con trai mình vẫn chưa thể quên.
Là một người mẹ, bà không thể chịu nỗi, nhưng cũng chẳng thể giúp gì, vậy nên thỉnh thoảng mới hay giục cậu kiếm người yêu, biết là khó mà lay động được cậu, nhưng xem như để chính bản thân bà yên lòng hơn chút.
Cậu nhét điện thoại vào túi, hơi hối hận vì phút yếu lòng mà kể cho ba mẹ mình. Khiến họ lo lắng, là cậu không tốt.
Đi ngang qua bờ sông, phía bên kia bờ, ánh sáng đèn đường hắt lên mặt nước, rực rỡ như Ngân hà. Cậu chợt nhớ về thế giới kia, cậu và hắn cũng từng đi bộ bên bờ sông thế này, chẳng còn nhớ cốt truyện lúc đó, chỉ nhớ cái nắm tay vụng về của hắn, trời lúc đó hình như hơi lạnh, mà cái nắm tay ấy thì thật ấm nóng. Bỏ qua cốt truyện, có lẽ trong mắt người khác, lúc ấy họ cũng giống như một đôi người yêu, lãng mạn dạo bước bên ánh sáng.
Chắc là do men say, cũng có thể là do cảnh vật, cảm xúc bị cậu dồn nén trong lòng lại muốn trỗi dậy. Kéo theo cái hoài nghi mà cậu đã tự hỏi rất nhiều lần, liệu nghe theo lý trí là chính xác hay chăng.
Nhìn về phía trước, cậu hoảng hốt, chẳng lẽ quá nhớ mong mà sinh ảo giác.
Trước mặt cậu là hắn.
Trước mặt hắn là cậu.
Giữa đêm đen được rọi sáng bởi đèn đường, trên bờ sông vắng lặng, họ gặp được nhau.
Cậu sợ rằng trước mắt là ảo giác, chỉ cần cậu chuyển động, nó sẽ tan vỡ, nhưng lại không kiềm được mà bước tới gần hắn.
Hắn nhìn người trước mặt, đến thế giới này, qua bao năm lang thang tìm kiếm, lại đột ngột gặp được, cứ như vận mệnh thương xót, không còn giấu cậu đi. Hắn vội vã lao về phía cậu, thời gian lỡ mất nhau quá lâu, hắn không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào.
Cậu ghìm chặt thân thể lao vào vòng tay mình, cứ ngỡ là mơ, nhưng cảm xúc là chân thật. Không cần bất kỳ lời nói nào lúc này, hãy để nhịp đập trái tim cùng nhiệt độ cơ thể bày tỏ tất cả.
Cậu mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi. Ôm lấy chặt lấy hắn, cậu sẽ không bao giờ buông, không bao giờ.
Ở một thế giới phù hợp nhất, rốt cuộc tôi cũng có thể yêu em trọn vẹn.