"Nha, còn là đồ nói lắp nữa chứ!" Lông mày cao vút của Lâm Hãn Vũ hơi hơi cong lên, cười như không cười.
Anh móc từ trong túi ra 15 tệ rồi ném cho Nguyễn Miên Miên.
"Đi mua hộp thuốc lá cho tôi."
Lâm Hãn Vũ không có ấn tượng sâu với Nguyễn Miên Miên, chỉ biết mấy người trong lớp kêu cô là đầu ngỗng ngốc nên cũng liền thuận miệng gọi theo, có một chân lao động chạy miễn phí, không cần mới đúng là kẻ ngốc.
Nguyễn Miên Miên không ngờ rằng Lâm Hãn Vũ lại kêu cô đi mua thuốc lá dùm.
Cô không nhận 15 tệ kia mà chỉ thành thật cự tuyệt: "Các thầy cô giáo nói, học sinh không thể hút thuốc."
Lâm Hãn Vũ không thích nghe những lời này nhất, anh không kiên nhẫn nói: "Hỏi cô một lần cuối cùng, có đi hay không?"
Mắt đào hoa trừng Nguyễn Miên Miên, mang theo một tia uy hiếp.
Cô tiếp nhận tiền, một đường chạy chậm tới quầy bán quà vặt ở nơi xa.
"Thuốc lá Lợi Đàn, đầu ngỗng ngốc, cô đừng quên!" Lâm Hãn Vũ xa xa dặn dò nói.
...
Năm phút đồng hồ sau, Nguyễn Miên Miên cầm một hộp thuốc lá Lợi Đàn cùng với thêm số tiền dư, hồng hộc thở hổn hển giao cho Lâm Hãn Vũ.
Lâm Hãn Vũ chỉ lấy Lợi Đàn chứ không hề nhận lại số tiền còn dư kia
"Thưởng phí chạy vặt cho cô."
Anh cà lơ phất phơ lấy một điếu thuốc lá ra rồi ngậm ở trong miệng, sau đó bắt đầu hít mây nhả khói.
Mấy học sinh bên cạnh bắn ánh mắt khác thường nhìn về phía này nhưng lại bị ánh mắt hung ác của Lâm Hãn Vũ dọa sợ.
"Tôi không cần." Nguyễn Miên Miên sắc mặt nghẹn đỏ bừng, cố nhét số tiền còn dư kia cho Lâm Hãn Vũ.
"Nga."
Lâm Hãn Vũ liếc xéo Nguyễn Miên Miên một cái rồi không hề phản ứng với Nguyễn Miên Miên.
Vừa nhìn thì biết cô là một học sinh ngoan ngoãn, thật không thú vị.
"Cậu vẫn còn chưa nói cảm ơn đâu." Nguyễn Miên Miên ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Lâm Hãn Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi bản thân nghe lầm.
Lớn lên đẹp đúng là không giống người bình thường, cho dù chỉ là làm một động tác đơn giản như ngoáy lỗ tai nhưng cũng khiến cho cảnh đẹp ý vui.
Hừ, thái độ của người này thật ác liệt, cô mới sẽ không bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc.
Nguyễn Miên Miên lấy hết can đảm tăng lớn thanh âm thêm một chút: "Tôi giúp cậu mua thuốc lá mà cậu vẫn chưa nói lời cảm ơn."
Mới nãy, khi cô đi mua thuốc lá, đúng là xấu hổ cực kỳ, cảm giác ánh mắt chủ tiệm nhìn mình tựa như đang nhìn một học sinh hư biết hút thuốc. Rõ ràng là không phải cô hút thuốc, vậy mà lại bị người khác hiểu lầm, loại cảm giác này cô không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai, không nói gì khác, được đến một tiếng cảm ơn cũng không quá đáng chứ?
"Tôi nói này đầu ngỗng ngốc..." Lần này, Lâm Hãn Vũ đúng là nghe rõ.
Anh dập tắt điếu thuốc lá rồi hơi hơi cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn để sát vào Nguyễn Miên Miên, sau đó hài hước nói: "Có phải cô học nhiều nên bị choáng váng rồi hay không, cô có thấy trong ngày thường tôi nói lời cảm ơn với ai chưa?"
Chuyện này... Nguyễn Miên Miên nghiêm túc suy nghĩ, hình như là không có.
Người trong lớp tránh Lâm Hãn Vũ còn không kịp, còn ai dám bắt tiểu bá vương nói lời cảm ơn a.
Cô vừa rồi thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
"Cậu... Không nói thì thôi." Cô căn bản không thể dùng thái độ đối xử với người bình thường để đối mặt với Lâm Hãn Vũ, lỡ như bản thân chọc giận anh, anh lại tìm một đống xã hội đen tới đánh cô thì cô phải làm sao bây giờ.
Nguyễn Miên Miên héo mòn, sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Lâm Hãn Vũ thấy hai tròng mắt của Nguyễn Miên Miên trừng đến tròn xoe, giống như mèo con bị chấn kinh nhìn anh, có vẻ sợ anh sẽ ra tay đánh cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Tuy anh thích đánh nhau, nhưng anh cũng là một người có nguyên tắc được chứ?
Vừa đúng lúc này, lại có một tên côn đồ tới, trùng hợp là có quen biết với Lâm Hãn Vũ, hắn thân thiện kêu một tiếng "anh Lâm", hai người câu được câu không bắt đầu hàn huyên lên.
Lực chú ý của Lâm Hãn Vũ rốt cuộc cũng không còn ở trên người cô.
Nguyễn Miên Miên vội vàng dịch bước chân, đi đến một góc khác làm lu mờ sự tồn tại của bản thân.
Mười phút sau, tiếng chuông kết thúc tiết tự học rốt cuộc cũng vang lên.
Điều này đại biểu cho ý nghĩa, học sinh đến trễ cuối cùng cũng có thể trở về phòng học thân thương.
Giáo viên trực ban quát một tiếng với những học sinh đứng ngoài cổng trường: "Tôi đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của các em, các em xếp thành hàng, chờ thầy cô tới đón về."
Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng ai bảo mình đến muộn a.
Từng người vẻ mặt xám xịt bị chủ nhiệm lớp đến mang trở về.
Lúc đến phiên Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên phát hiện người tới cư nhiên không phải là chủ nhiệm lớp - cô Vương, mà là lớp trưởng Quý Lâm An.
"Thầy, thật ngại quá, em là lớp trưởng Quý Lâm An của lớp 2-7, cô Vương đột nhiên có chút việc bận nên bảo em tới đây đón người thay." Quý Lâm An vừa tới thì liền dùng thái độ thực tốt nói lời xin lỗi với giáo viên trực ban.
Giáo viên trực ban nhìn bề ngoài văn nhã của Quý Lâm An, này vừa thấy thì liền biết là hạt giống học tập tốt, thầy chỉ vào Nguyễn Miên Miên cùng Lâm Hãn Vũ nói: "Không có việc gì, lớp em tổng cộng có hai người đến trễ, tôi đã ghi sổ xong, em có thể dẫn hai đứa nó đi rồi."
Quý Lâm An lễ phép nói tiếng cảm ơn.
Được đến giáo viên trực ban cho đi, Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn đi theo phía sau Quý Lâm An tiến vào vườn trường.
Quý Lâm An khả năng là lòng còn sợ hãi với chuyện xảy ra ngày hôm qua, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, không dừng ở trên người Nguyễn Miên Miên, cũng không mở miệng nói chuyện với cô.
Còn về Lâm Hãn Vũ, anh không chút để ý xách cặp theo, đi ở mặt sau cùng.
"Cô Vương nói trước khi hai bạn quay trở về phòng học thì hãy ghé qua văn phòng một chuyến."
Ngay khi Nguyễn Miên Miên cảm thấy may mắn vì không cần phải đối mặt với chủ nhiệm lớp thì Quý Lâm An lại đột nhiên nhắc nhở.