Dâm Nữ

Chương 21: Lâm Hãn Vũ nhỏ yếu bất lực



Edit & Beta: Ami Cuteo >

Không được, đàn ông con trai có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, không thể khóc.

Lâm Hãn Vũ cố nuốt ủy khuất vào bên trong.

“Cậu còn không buông tay!” Đôi bàn tay xấu xa kia cư nhiên còn nắm ở trên ƈôи ŧɦịŧ anh.

“Tôi không buông!” Nguyễn Miên Miên thái độ kiên quyết.

Tưởng tượng đến nhiệm vụ còn chưa nhắc nhở hoàn thành, nếu thật buông tay, Nguyễn Miên Miên dám đánh đố, với thái độ giống như đề phòng cướp này của Lâm Hãn Vũ, về sau cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội sờ được côn ŧɦịŧ của Lâm Hãn Vũ nữa.

“Đừng ép tôi đánh cậu a!” Tại sao cô gái này ngay cả một chút lòng cảm thấy thẹn cũng không có, Lâm Hãn Vũ trừng mắt liếc, một đôi mày kiếm dựng ngược, hung thần ác sát uy hϊếp Nguyễn Miên Miên.

Ngày thường anh chỉ cần bày biểu tình này ra quả thật dễ như trở bàn tay sẽ dọa khóc loại học sinh ngoan ngoãn giống như Nguyễn Miên Miên, trên cơ bản không có ai dám động đến anh.
Không ngờ rằng lần này Nguyễn Miên Miên lại thông minh bất chợt, thân thể nhỏ co rúm lại, nhanh chóng cúi thấp đầu giả như đà điểu, đôi tay càng không tự giác nắm chặt, chặt chẽ che lại cây gậy lớn đang ngẩng cao đầu chờ đợi giống như bảo bối, sợ bị anh tách ra.

Mẹ nó, nếu không phải anh không đánh con gái thì còn có thể uất ức đến loại tình trạng này sao?

“Đe dọa” thất bại, Lâm Hãn Vũ là thật sự không thể làm gì được.

Mặt anh trầm như nước, thở phì phì đi đoạt lại vật quý của mình.

Đốt ngón tay thuộc về bàn tay con trai thô to hữu lực, dễ như trở bàn tay bắt lấy tay nhỏ của Nguyễn Miên Miên rồi bắt đầu bẻ từng đầu ngón tay của cô ra.

Nguyễn Miên Miên cảm nhận được Lâm Hãn Vũ làm thật, cô ngay tức khắc nóng nảy.

Bàn tay mum múp thịt vội vàng dùng sức nắm chặt.
Cô thì không cảm giác được gì, nhưng cái nắm chặt này lại cơ hồ muốn mạng của Lâm Hãn Vũ.

Chỉ nghe “Tê” một tiếng hít khí lạnh, Lâm Hãn Vũ ngay tức khắc trở nên có chút kỳ quái, cong đứng dậy tựa như tôm luộc: “Cậu... Cậu làm gì thế?”

Tay nhỏ mềm mại của cô tròng lên trên ƈôи ŧɦịŧ anh, đối với Lâm Hãn Vũ phóng to đồng tử mà nói, bản thân cực kỳ sảng khoái không chịu được, lúc trước anh vẫn luôn mạnh mẽ đè nén xuống cái loại cảm giác này, ai ngờ tay nhỏ của Nguyễn Miên Miên vừa nắm, kɦoáı ƈảʍ ập đến trong nháy mắt giống như điện giật, từ dưới hạ thể vèo một chút len lỏi đến mỗi một bộ phận trên cơ thể, tê tê dại dại khiến anh sắp điên rồi.

Đây là một loại cảm giác anh chưa bao giờ trải qua.

Biểu tình anh hoảng hốt, không nhịn được mà có chút đắm chìm vào đó...
Nguyễn Miên Miên tỏ vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lâm Hãn Vũ, cảm thấy rất kỳ quái, cô vừa nãy cũng không dùng sức lực gì lớn a, vì sao giờ phút này biểu tình trên mặt Lâm Hãn Vũ lại khoa trương như vậy.

Chỉ có điều, cũng may Lâm Hãn Vũ bởi vì như vậy nên không mạnh mẽ giãy giụa nữa, xem ra việc bản thân làm chính là đúng. Nguyễn Miên Miên suy nghĩ cẩn thận xong trong lòng liền vui sướng hài lòng, tay nhỏ nắm chặt càng thêm chặt, cảm giác được cây gậy đàn hồi trong lòng bàn tay, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo rồi lại sờ sờ, như để trấn an.

“Đủ rồi! Đừng... Ngô...” Lâm Hãn Vũ muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.

Không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, ƈôи ŧɦịŧ anh ngẩng cao đầu, chút cảm giác vừa mới trải qua kia đã tới gần bến bờ phun trào, đột nhiên lại bị Nguyễn Miên Miên ôn nhu vỗ về chơi đùa như vậy, thì sao có thể chịu đựng được.
Kiện eo tê rần, chỉ thấy có chất lỏng màu trắng tràn ra từ lỗ nhỏ nơi đỉnh côn ŧɦịŧ.

Hết đợt này đến đợt khác, như là trẻ con đi tiểu, nhỏ giọt theo hình đường cong xuống dưới.

Nguyễn Miên Miên không kịp phòng bị nên bị phun hơn phân nửa khuôn mặt, ngay cả tóc cùng vạt áo trước ngực cũng lây dính chất lỏng màu trắng.

“Đinh —— Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!” Bên tai vang lên tiếng báo của Hệ thống.

Nhưng khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Miên Miên tỏ vẻ căng thẳng, không vui chất vấn Lâm Hãn Vũ: “Không cho sờ thì không cho sờ, sao cậu lại phun sữa bò lên người tôi?“

“Hơn nữa...” Cô nhăn nhăn mũi, nghiêm trang ghét bỏ: “Loại sữa bò này còn bị hỏng nữa chứ, có mùi tanh...”

Lâm Hãn Vũ bị nói cho sắc mặt đỏ bừng: “Còn không phải cậu muốn sờ sao, tôi đã bảo cậu đừng sờ rồi!”
“Tôi nào biết rằng vật này của cậu sẽ phun ra được sữa bò...”

Cái miệng nhỏ của Nguyễn Miên Miên vểnh cao.

“Cậu... Đây không phải sữa bò!” Lâm Hãn Vũ vừa gấp vừa bực tức mà trả lời.

“Thế là gì?"

Là tϊиɦ ɖϊƈh͙ quý giá của ông đây đó!

Mẹ nó, cô gái này có phải bị ngốc hay không.

Vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng khi đối diện với cặp mắt to tròn xoe tràn ngập vô tội và lòng hiếu học của Nguyễn Miên Miên, cùng với chất lỏng màu trắng trên cằm cô, thì nổi bực tức của Lâm Hãn Vũ lại không biết vì sao mà không phát ra được, ngay cả thanh âm cũng bất giác đè thấp vài phần.

“Cậu không cần phải biết, dù sao đó cũng là thứ quan trọng nhất của đàn ông.”

Anh nhanh chóng nói xong, tốc độ nói nhanh đến mức Nguyễn Miên Miên căn bản không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Chờ khi Nguyễn Miên Miên hỏi lại thì thằng nhãi Lâm Hãn Vũ này tựa như bị khâu miệng, chết sống không chịu nói nữa.

Hừ, không nói thì cùng lắm khi về nhà cô tự tra trên Baidu.

Nguyễn Miên Miên đứng lên, lấy khăn ướt từ trong túi quần ra rồi thật cẩn thận lau chùi mặt cùng tóc và vạt áo một phen.

“Tôi xuống sân thể dục.”

Lâm Hãn Vũ đang vội vàng nhét côn ŧɦịŧ đã mềm xuống vào đũng quần, khi nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Không được, cậu không thể đi!"

“Vì sao?” Nguyễn Miên Miên tức giận, cô còn không trách Lâm Hãn Vũ phun sữa bò làm dơ hình con thỏ trên áo quần mà cô thích nhất đây.

“Cái kia...” Lâm Hãn Vũ đột nhiên ngượng ngùng lên, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ.

Ngay cả nói chuyện cũng ấp úng.

“Lần đầu tiên của tôi... Đã cho, cho cậu, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!”
“Gì?”

Nguyễn Miên Miên khϊếp sợ.

Nhất định là ảo giác, bản thân khả năng phải tới bệnh viện khám lỗ tai.

-----

Ami: Cưng quá dạ Vũ cưa >