Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 12: Em chống đối tôi?



La Mẫn Tuyên và Tô Hữu Duy chính thức có buổi tối dưới ánh nến đầu tiên sau khi kết hôn.

Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn cùng những ngọn nến lung linh huyền ảo, La Mẫn Tuyên tặc lưỡi. Tô Hữu Duy nhìn khó gần, ít nói như vậy mà cũng lãng mạn phết.

Có điều hình như hơi phô trương thì phải.

Cô có cảm giác mình chính là Belle trong câu chuyện cổ tích “Người đẹp và quái vật” được quái vật cung phụng hoành tráng, nào là những bữa tiệc linh đình, những món trang sức và váy áo đắt tiền.

Nói vậy thì Tô Hữu Duy chính là loại quái vật đẹp trai nhà mặt phố, bản thân làm to rồi còn gì?

Tô Hữu Duy thấy cô mãi mà chưa động đũa, thắc mắc hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?”

La Mẫn Tuyên hoàng hồn nhanh chóng nói: “Làm gì có, tại nhiều món quá nên không biết ăn gì trước.”

Tô Hữu Duy “ừm” một tiếng rồi gắp cho cô miếng mề gà chế biến tinh xảo: “Ăn đi.”

Hay thật, Tô Hữu Duy vớ đại mà cũng ngay món cô thích nhất. La Mẫn Tuyên quả thật thích nhất là ăn mề gà.

Cô cười cười đáp lễ, cũng gắp lại cho anh một miếng thịt bò.

Có qua có lại mới toại lòng nhau mà.

Cả buổi ăn chỉ diễn ra vài câu nói như thế. La Mẫn Tuyên để ý thấy Tô Hữu Duy ăn rất ít, chỉ gấp vài miếng qua loa lấy lệ là xong. Nhìn cô ăn còn nhiều hơn là anh ăn nữa.

Thế quái nào ăn uống như vậy mà dáng vẫn đẹp nhỉ? Chẳng phải nên gầy nhom tong teo à?

La Mẫn Tuyên vừa ăn vừa nhìn lén Tô Hữu Duy, cô hiểu vì sao ánh mắt của anh lúc nào cũng âm trầm rồi.

Quầng thâm mắt hơi đậm có lẽ là thường xuyên mất ngủ. Người kinh doanh hầu như đều có mấy bệnh vặt trong người. Bởi giàu thường khổ thân, cô có thể hiểu.

Không khí vốn dĩ nên lãng mạn như mấy phim tình cảm Hàn Quốc lại có phần gượng gạo vì sự im lặng của hai người.

Nhân lúc tâm tình Tô Hữu Duy thoải mái, cô mở đôi mắt long lanh tựa búp bê sứ nhìn anh nói ra ý định của mình: “Hữu Duy, vài ngày nữa có lẽ em sẽ đi học lại.”

Tô Hữu Duy nghe vậy, động tác cầm dao đột ngột khựng lại, lưỡi dao bị một lực mạnh ghì xuống đĩa sứ tạo thành âm thanh chói tai.

La Mẫn Tuyên có dự cảm không tốt mà không tốt ở chỗ nào thì cô lại không rõ.

Tô Hữu Duy dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô, giọng nói cũng mờ nhạt sự dịu dàng: “Có cần thiết không?”

“Tại sao không chứ? Thành tích học tập của em rất tốt chỉ cần thêm một năm rưỡi là em đã có thể ra trường rồi.” La Mẫn Tuyên thật sự khó hiểu trước câu hỏi của Tô Hữu Duy.

Tô Hữu Duy nhếch môi. Từ lâu anh đã biết La Mẫn Tuyên thi vào trường đại học nghệ thuật S là vì theo đuổi Tiêu Thái Liêm. Cô yêu hắn ta như vậy lần này muốn đi học trở lại chủ yếu là vì muốn gặp tên đó đi.

Tô Hữu Duy làm sao cho phép chuyện này xảy ra? Tô Hữu Duy lập mưu bày kế khó khăn lắm mới cưới được La Mẫn Tuyên, nói anh làm sao để cô gặp lại cái tên cô yêu đơn phương 5 năm trời kia?

“Nếu tôi không cho phép thì sao?” Tô Hữu Duy cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, ngang ngược nói.

Đồng tử La Mẫn Tuyên co rút lại, cô nắm chặt váy dưới bàn, hình như cô không còn dũng khí để đùa giỡn cùng người đàn ông này.

“Hữu Duy, chúng ta là vợ chồng, quan hệ bình đẳng. Hôm nay tôi nói tôi sẽ đi học trở lại là thông báo cho anh vì tôi tôn trọng anh chứ không phải La Mẫn Tuyên tôi muốn xin ý kiến của anh đâu, anh Tô à?”

“Choang”

Tô Hữu Duy ném mạnh ly rượu xuống sàn, những mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe văng cả vào mu bàn chân cô.

La Mẫn tuyên đau đến hít một ngụm khí lạnh nhưng vẫn không nói lời nào.

“Em chống đối tôi?” Tô Hữu Duy giống như phát điên, mặt mày lạnh lẽo chậm rãi đi về phía cô.

La Mẫn Tuyên muốn tháo chạy, nhưng chân giống như gọng kìm ghim chặt xuống sàn nhà khiến cô chỉ có thể ngồi yên trên ghế giương mắt cảnh giác nhìn anh.

Tô Hữu Duy bây giờ giống như một người khác vậy. Anh làm cô sợ hãi.

Anh nở nụ cười như ma quỷ hút máu: “La Mẫn Tuyên, em nghĩ kết hôn với tôi thì em có thể tùy hứng làm Tô phu nhân sao? Em là của tôi. Tính mạng này, thân xác này...” Tô Hữu Duy lướt ngang qua vị trí trái tim của cô: “Cả trái tim của em đều phải do tôi làm chủ. Em rõ chưa?”

“Anh điên rồi!” La Mẫn Tuyên hoảng loạn thốt ra một câu. Cô không ngờ bình thường nhìn anh trầm tĩnh, lạnh lùng hóa ra lại là con quỷ đội lốt người. Đến khi lừa con mồi là cô vào tròng mới lộ ra dáng vẻ biến thái của mình.

Tô Hữu Duy không chút lưu tình kéo cô đứng dậy. Anh nắm lấy hai vai cô, lực mạnh đến mức cô nghĩ xương mình bị bóp nát. Hai mắt anh đỏ lừ.

“Phải, tôi là kẻ điên. Vậy nên em rơi vào tay tôi thì đừng nghĩ việc trốn thoát, cả đời này đều phải ở bên cạnh tôi.”

La Mẫn Tuyên đờ đẫn cả người. Cô không hiểu chỉ là trở lại trường mà thôi tại sao Tô Hữu Duy lại phản ứng thái quá như vậy như kiểu cô không phải đi học mà là tìm cách trốn khỏi anh.

Trước khi kết hôn cùng anh La Mẫn Tuyên chưa từng nghĩ đến việc đào hôn nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại rồi. Cô muốn rời khỏi đây, thoát khỏi tên ác ma này.

Khóe mắt cô chảy xuống một giọt nước mắt: “Tô Hữu Duy buông tay ra, anh làm tôi đau đấy.”

Tô Hữu Duy mất bình tĩnh thả lỏng tay nhưng vẫn không buông cô ra, trái lại anh kéo cô vào lòng. Mặt vùi vào tóc cô che đi tinh thần hoảng loạn không giấu diếm được của mình.

Anh đã đánh mất cô một lần, không thể để cô bước khỏi cuộc sống của anh lần nào nữa.

“Mẫn Tuyên, nghe lời tôi. An tâm làm chức Tô phu nhân của em, không cần vất vả đi học. Em muốn bằng đại học tôi có thể cho em, em muốn thứ gì cho dù là sao trên trời tôi nhất định sẽ hái xuống miễn là em vui vẻ.”

“Thứ tôi muốn có là tự do, anh cho tôi được không?” La Mẫn Tuyên bất lực run rẩy trong lòng anh.

“Không thể! Ngày nào em vẫn là vợ tôi thì tự do là đều không thể.”

Nghe tiếng khóc nức nở của cô, tim anh nhói đau. Nhưng nghĩ đến cô vì người đàn ông khác mà chống đối lại mình Tô Hữu Duy càng thốt ra những lời tuyệt tình.

“Cũng đừng nghĩ tới chuyện li hôn. Công ty của La gia khó khăn lắm mới đứng vững lại được. Mẹ em chỉ vừa mới tỉnh lại. Mẫn Tuyên, chắc em không muốn trải qua cảm giác mất hết tất cả lần nữa đâu nhỉ?”

La Mẫn Tuyên trợn tròn mắt, hai nắm tay siết chặt: “Anh uy hiếp tôi?”

“Tôi không uy hiếp em. Những chuyện tôi có thể làm còn vượt xa sức tưởng tượng của em.”

Cô nhắm nghiền mắt, bần thần hỏi: “Tô Hữu Duy, tại sao lại là tôi?” La Mẫn Tuyên hoàn toàn vỡ mộng rồi. Cô nghĩ tuy hai người không có tình cảm nhưng ở bên nhau lâu ngày chắc chắn có thể bồi đắp được. Cô cũng sẽ cố gắng cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Chăm chồng dạy con, sự nghiệp ổn định đều là giấc mộng hoang đường.

Hình như cô đã bước vào một cái lồng son lộng lẫy mà ngày được vỗ cánh bay ra ngoài chính là ngày cô chết đi.

Tô Hữu Duy vuốt ve tóc cô, giọng nói thập phần dịu dàng, dịu dàng đến gai óc: “Ngoài em ra, ai tôi cũng không cần.”

La Mẫn Tuyên bật cười: “Tô Hữu Duy, người anh yêu là ai? Tôi sao?”

Anh dừng động tác, rất lâu sau mới trả lời: “Không quan trọng.”