“... Nhưng đột nhiên, giông bão nổi lên. Nàng tiên cá không rời mắt khỏi hoàng tử nên thấy chàng bị ngã xuống biển. Nàng vội bơi đến và kịp cứu chàng. Nàng ôm chàng...”
Tô Hữu Duy đang đọc chăm chú thì bị tiếng chuông điện thoại của La Mẫn Tuyên làm gián đoạn. La Mẫn Tuyên trở mình cầm điện thoại lên xem.
Con bà nó, giờ này Hứa Nhất Vĩ gọi cô làm gì? Lại lén nhìn qua Tô Hữu Duy, anh giả vờ như không quan tâm nhưng đuôi mắt lại chếch về phía cô. La Mẫn Tuyên thở dài trong lòng. Nếu bây giờ cô cúp điện thoại chắc chắn sẽ bị anh nghĩ là có chuyện mờ ám không cho người khác biết.
Tên này tính chiếm hữu cao như vậy không làm trận làm thượng với cô mới lạ. Thế nên La Mẫn Tuyên quyết định bắt máy.
“Có chuyện gì thế?” Cô dùng tông giọng bình thường nhất có thể hỏi đối phương.
Hứa Nhất Vĩ nhất thời trầm mặc, khoảng 1 phút sau mới khó khăn xác nhận thông tin mình điều tra được: “La Mẫn Tuyên... em... kết hôn rồi sao?”
La Mẫn Tuyên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trong đầu đã tường tận. Hôn lễ của cô và Tô Hữu Duy, Hứa gia có tham gia hiện giờ Hứa Nhất Vĩ biết cũng không có gì lạ.
Cô chọt chọt lồng ngực Tô Hữu Duy, thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, em kết hôn rồi.” Da thịt của ai kia đang căng cứng liền mềm xuống.
Hứa Nhất Vĩ bên kia chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa: “Chồng của em là Tô Hữu Duy sao?”
La Mẫn Tuyên ngước mắt nhìn anh, mắt cong cong: “Phải, chồng của em là Tô Hữu Duy!”
Điếu thuốc lập lòe trong đêm đen, Hứa Nhất Vĩ hít một hơi lại thở ra: “Bé con, anh hiểu rồi!”
“Anh đã biết rồi thì em nói luôn. Em đang mang thai!” Lúc cô nói câu này, bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc. Cô chưa bao giờ nghĩ chính mình được làm mẹ sẽ có cảm giác tuyệt vời này, tựa như dù mùa đông có lạnh đến đâu chỉ cần bé con còn trong bụng cô cũng sẽ thấy ấm áp. Mà cô cũng không phải nhất thời nói ra tin tức này, cô chỉ là muốn thông báo cho Hứa Nhất Vĩ biết kế hoạch lật đổ Châu Sơ Ly cùng Châu Ngọc Mai phải tạm gác lại một thời gian.
Hứa Nhất Vĩ ngẩn ra, khẽ cười: “Ừ, chúc mừng em. Phải hạnh phúc đó.”
La Mẫn Tuyên nhìn ra được Hứa Nhất Vĩ có gì đó là lạ nhưng có Tô Hữu Duy ở đây nhìn cô chằm chằm cô cũng không tiện hỏi nhiều. Nói qua loa vài câu liền cúp máy.
“Xong rồi, anh mau kể tiếp đi đang hay mà.” La Mẫn Tuyên giục anh.
Tô Hữu Duy nhìn mấy hàng chữ, miệng lại thốt ra thắc mắc của mình: “Người đó là ai vậy?”
Đến rồi, đến rồi. Biết ngay mà. Tô Hữu Duy sao có thể cho qua dễ dàng vậy được.
“Là một người anh của em, con trai của Hứa gia ấy.”
Tô Hữu Duy nhíu mày. Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
“Em và cậu ta rất thân?”
“Cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm là như nào?”
La Mẫn Tuyên phát bực, ngồi lên người anh, cụng đầu vào trán Tô Hữu Duy: “Tô tiên sinh, anh ghen à?”
La Mẫn Tuyên không còn lời nào để nói. Cái tên này có cần đáng yêu vậy không? Lúc trước nhìn thấy cô xem tin tức về Tiêu Thái Liêm còn náo một trận tan bành hại cô nhập viện, thế nào bây giờ phản ứng lại nhẹ nhàng như vậy.
La Mẫn Tuyên không biết bởi vì Tô Hữu Duy mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới nên anh có xu hướng thay đổi quan điểm về người khác một cách tức thời và đột ngột. Những người mắc bệnh lý này có thể cảm thấy rằng người mà họ yêu không dành đủ sự quan tâm và trở nên vỡ mộng. Từ đó sẽ khó mà kiểm soát được cơn tức giận hay hành động của mình khi phát hiện mọi nhận định về người kia không đúng, có suy nghĩ người đó sẽ bỏ rơi mình.
Ban nãy, La Mẫn Tuyên vô cùng thoải mái thừa nhận quan hệ với anh đã vô tình trấn an được Tô Hữu Duy.
La Mẫn Tuyên cười khùng khục, mái tóc cô lòa xòa trước ngực anh không biết vì nhột hay do thấy cô cười mà Tô Hữu Duy cũng bật cười theo.
“Em cười cái gì?”
La Mẫn Tuyên vẫn chưa ngừng được cười, Tô Hữu Duy cứ thấy cô cười mãi trực tiếp hôn lên môi cô khiến cô ngậm miệng.
“Nói mau, em cười cái gì?”
La Mẫn Tuyên mím môi: “Thấy anh đáng yêu nên buồn cười.” Cô bợ lấy khuôn mặt đẹp trai của anh làm miệng anh hơi chu lên, mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Tô tiên sinh, em nói cho anh biết. Đời này, em đã là vợ anh thì nhất định sẽ không làm việc trái luân thường đạo lí lén lút một chân đạp hai thuyền. Nên Tô tiên sinh, anh phải tin tưởng em.”
Đồng tử Tô Hữu Duy run lên, trái tim như ngựa thoát dây cương, đập liên hồi: “Nguyện không phụ lòng Tô phu nhân.”
***
Hứa Nhất Vĩ nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi từ lâu, trái tim dần dần bình tĩnh lại. Anh đứng ngoài ban công, để những cơn gió cắt da cắt thịt quét vào người mình. Dường như đầu óc anh chưa bao giờ thanh tỉnh hơn lúc này.
Điếu thuốc đã tàn từ lâu, rơi vãi trên tấm thảm trải sàn, Hứa Nhất Vĩ lạnh lùng giẫm nát. Anh ngồi xuống sô pha âm thầm đưa ra quyết định, anh không thể để Hứa Diệu Hàm sa vào vũng lầy hơn nữa, cũng không muốn hại La Mẫn Tuyên gặp thêm bất hạnh nào khác.
Thế nhưng có một chuyện vượt ngoài kiểm soát của Hứa Nhất Vĩ. Toàn bộ cuộc trò chuyện khi nãy của anh cùng La Mẫn Tuyên đã bị Hứa Diệu Hàm nghe thấy.
Trong phòng của Hứa Nhất Vĩ chẳng biết đã bị đặt camera theo dõi cùng máy ghi âm từ khi nào.
Hứa Diệu Hàm ngồi trước màn hình máy tính, cô ta không bật đèn chỉ có ánh sáng từ máy vi tính phát ra, khiến dung nhan Hứa Diệu Hàm hiện lên càng âm trầm như con quỷ trực chờ hút máu người.
Cô ta cầm lên mấy tấm ảnh cưới của La Mẫn Tuyên và Tô Hữu Duy. Nhìn nụ cười không giấu nổi hạnh phúc của Tô Hữu Duy, Hứa Diệu Hàm đau đến tim gan co thắt, lại nhìn sang khuôn mặt có mấy phần giống mình kia cơn hận thù liền bùng lên dữ dội.
Dường như cô ta đã hiểu ra vài chuyện nhưng cố tình phớt lờ nó đi.
Tô Hữu Duy chỉ có thể yêu một mình cô ta.
“La Mẫn Tuyên!” Hứa Diệu Hàm gằn từng chữ, xé nát đống ảnh trong tay thành từng mảnh vụn.
***
“Nàng Tiên Cá đặt một chiếc hôn cuối cùng lên trán Hoàng tử. Nàng giơ tay lên, nhưng ngưng lại. Tình yêu đã chiến thắng. Nàng quăng con dao đi. Sau khi ngắm hoàng tử lần cuối cùng, nàng chạy ra lao xuống biển và thấy mình tan dần trong đám bọt biển.” Tô Hữu Duy đóng sách lại cúi xuống nhìn cô.
La Mẫn Tuyên mơ màng muốn ngủ nhưng khi câu chuyện kết thúc cô lại thanh tỉnh đến lạ, cảm thán nói: “Nếu như hoàng tử không nhận lầm người cứu mình, kết cục của Nàng Tiên Cá có khác đi không? Giữa hai người sinh ra đã không cùng một thế giới, ngay từ đầu đã định sẵn không có kết cục tốt. Nhưng Nàng Tiên Cá vì tình yêu lại tạo ra vô vàn ngoại lệ chỉ để được gặp lại Hoàng tử. Anh nói xem như vậy có đáng không?”
Tô Hữu Duy ôm cô vào lòng: “Đáng, ít nhất Nàng Tiên Cá đã dũng cảm nghe theo tiếng nói của trái tim mình. Đến khi chết nàng ấy cũng chưa từng hối hận.”
La Mẫn Tuyên không đáp, yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tô Hữu Duy trân quý hôn lên trán cô.
La Mẫn Tuyên, tôi sẽ không giống như Hoàng tử trong câu chuyện Nàng Tiên Cá nhận sai người đã cứu rỗi mình. Cho dù em biến thành hình dạng nào tôi nhất định sẽ tìm thấy em, bởi vì Hoàng tử chưa từng yêu Nàng Tiên Cá nhưng tôi thì yêu em, yêu em đến tận xương tủy.
Tôi và Nàng Tiên Cá giống nhau một chỗ đó là tạo ra vô vàn ngoại lệ để được ở bên cạnh em dù cho có xương tan nát thịt tôi cũng bằng lòng. Mãi mãi không hối hận.