Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 65: Là tôi ăn bám cô ấy



“Mày cố tình đúng không?”

Bạch Di Hòa cùng diễn viên trong đoàn chưa kịp ngăn lại thì Lương Bằng đã ra tay trước một bước. Đôi mắt hắn nhiễm băng sương, cẩn thận che chở Kiều Mạn Nhu vào lòng đẩy mạnh Châu Sơ Ly ngã xuống đất.

Đoàn làm phim: “...” Sao mà hay ra vẻ quá!

Châu Sơ Ly chống tay đỡ lấy bản thân không bị ngã sấp xuống, lòng bàn tay cô ta đau nhói nước mắt cũng chảy ra. Cô ta quay ngoắt nhìn Lương Bằng, cơn giận dữ còn chưa tiêu tán: “Anh là đàn ông mà đánh phụ nữ thế mà coi được à?”

Lương Bằng nhếch một bên mày, bộ dáng coi trời bằng vung: “Làm sao? Ông đây còn có thể ỷ thế hiếp người đấy!” Lương Bằng phất tay một cái lập tức một đám người mặt lạnh như tiền, cả người trên dưới đều là màu đen đứng bao vây Châu Sơ Ly.

Khóe môi La Mẫn Tuyên giật giật, còn có kiểu phản ứng này? Tô Hữu Duy vẫn điềm nhiên như không anh đã quá quen với hành động ấu trĩ của thằng em mình rồi.

Châu Sơ Ly nghẹn họng: “Anh!”

Kiều Mạn Nhu thấy tình hình đi quá dự kiến liền giật ống tay áo Lương Bằng: “Anh phô trương quá rồi đó, bình tĩnh một chút. Cô ta cũng chưa làm gì tôi mà.”



Lương Bằng bị động tác như con mèo nhỏ này của cô gãi ngứa, kín đáo nhéo lòng bàn tay cô: “Được rồi, không dọa cô ta.” Lương Bằng lại phất tay lần nữa, đám người đen tuyền kia ngay lập tức chuồn êm.

Đoàn làm phim: “?” Nãy giờ diễn phim xã hội đen hả?

Kiều Màn Nhu hạ mi mắt nhìn Châu Sơ Ly, biểu tình không mặn không nhạt: “Tôi nghĩ cô Châu nên nghỉ ngơi lấy tinh thần một chút rồi chúng ta diễn tiếp cũng được. Không cần tức giận như vậy!”

Phùng Thanh Tâm nhấc váy đỡ Châu Sơ Ly dậy, miệng còn lầu bầu: “Cũng chỉ là loại phụ nữ ăn bám đàn ông lên mặt gì chứ?”

Lương Bằng tai rất thính thế nên câu lầu bầu của Phùng Thanh Tâm anh nghe không sót một chữ: “Con mẹ nó, cô nói ai ăn bám đàn ông? Là tôi ăn bám cô ấy có nghe rõ chưa?”

Kiều Mạn Nhu: “...” Muốn khâu miệng tên này.

Phùng Thanh Tâm: “?”

Đoàn làm phim: “?”

La Mẫn Tuyên cười ra tiếng, người anh em này của Tô Hữu Duy đúng là không đi theo lẽ thường.

La Mẫn Tuyên vươn vai ngáp một cái, dụi đầu vào ngực Tô Hữu Duy: “Chúng ta về nhà thôi!” Xem kịch như thế là đủ rồi. Hôm nay chứng kiến Châu Sơ Ly ăn thiệt tâm tình đúng là thoải mái.

Tô Hữu Duy nghe vậy gật đầu, đưa tay kéo lại áo khoác lông trên người cô sau đó đỡ cô đứng dậy dường như rất sợ cô đứng không vững. La Mẫn Tuyên mang thai bốn tháng mà tưởng đâu sắp sinh tới nơi, vỡ nước ối không bằng.

Hai người đến chỗ đạo diễn Tạ chào hỏi một tiếng rồi dắt tay nhau ra về. Nhân viên đoàn phim không khỏi ngưỡng mộ tình cảm của ông chủ và phu nhân.

Vợ chồng son có khác!

Tiêu Thái Liêm quay phim ở phim trường bên cạnh, cậu mua cơm trưa đem qua cho Châu Sơ Ly vừa bước tới cổng đã thấy La Mẫn Tuyên cùng Tô Hữu Duy dắt tay nhau đi ra, cười cười nói nói.

Tiêu Thái Liêm bất giác cảm thấy khó chịu.

La Mẫn Tuyên đã nhìn thấy cậu ta nhưng cũng chẳng phản ứng gì chỉ đứng sát vào người Tô Hữu Duy. Mà Tô Hữu Duy vô cùng cảnh giác nhìn Tiêu Thái Liêm, bàn tay vô thức siết chặt tay cô. Lúc đi ngang qua cậu ta không biết vô tình hay cố ý còn đụng vào vai một cái.

Tiêu Thái Liêm bần thần đứng đó hồi lâu, chua xót bật cười rồi bước vào trong.

Châu Sơ Ly cuối cùng cũng diễn xong cảnh này.

Cả ngày hôm nay không khác gì cực hình với cô ta ngay cả thái độ của Tiêu Thái Liêm cũng làm Châu Sơ Ly thấy khó chịu.

Tiêu Thái Liêm lấy cớ nhiệt tình mua cơm cho mọi người  trong đoàn để hợp tình hợp lý quan tâm Châu Sơ Ly. Nhưng suốt thời gian nghỉ trưa Tiêu Thái Liêm cứ thơ thơ thẩn thẩn, qua quýt cho xong chuyện.

Hơn năm giờ, đoàn làm phim kết thúc công việc. Châu Sơ Ly ngồi xe trợ lý trở về căn hộ còn phải nghe Trương Cẩm Tú lãi nhãi một hồi.

Vừa về đến nhà di động trong túi xách thông báo tin nhắn. Châu Sơ Ly xoa thái dương mở máy, nhìn dòng tin nhắn kia cả chân mày cũng nhíu lại.

“12 giờ ngày mai chỗ cũ!”

Là Hứa Diệu Hàm. Cô ta tính làm gì? Chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định lật đổ La Mẫn Tuyên?

Châu Sơ Ly tuy hận La Mẫn Tuyên thấu xương nhưng bài học hôm trước đủ làm cô ta lo sợ.

La Mẫn Tuyên có cao thủ chống lưng hơn nữa bản thân cô quá ranh ma xảo quyệt, Châu Sơ Ly không chắc mình có thể đẩy cô vào hố lửa.

Châu Sơ Ly siết chặt điện thoại không trả lời.

***

Hứa Diệu Hàm đứng ngoài ban công ánh mắt thoáng lạnh lùng, màn hình di động vẫn còn hiển thị khung chat.

Ban nãy thư ký vừa mới gọi cho cô ta thông báo tình hình công ty.

Cổ phiếu tụt dốc không phanh, các cổ đông đua nhau bán rẻ cổ phần.

Người thu mua lại chính là Tô Hữu Duy.

Trả thù thay La Mẫn Tuyên sao?

Adapt là công ty mà Hứa Diệu Hàm tự thân thành lập, đưa nó phát triển để có ngày sánh ngang với anh. Thế nhưng bây giờ Tô Hữu Duy lại tự tay bóp nát thành quả của cô ta.

Công ty phá sản, bản thân thì bị nhốt.

Hứa Diệu Hàm có cảm tưởng cả thế giới đều đang chống lại cô ta, bức cô ta phát điên. Ngay cả người anh trai yêu thương cô ta nhất cũng đối xử tàn nhẫn với Hứa Diệu Hàm.

Cửa phòng bật mở, Hứa Nhất Vĩ bưng cơm bước vào: “Hàm Hàm ăn cơm thôi em!” Suốt gần một tháng nay hôm nào Hứa Diệu Hàm cũng náo loạn với anh, muốn anh thả cô ra ngoài. Hứa Nhất Vĩ yêu cầu cô đưa hộ chiếu Hứa Diệu Hàm lại quyết tuyệt cự tuyệt, anh không có cách nào đưa cô đi thì chỉ có thể nhốt cô lại.

Hứa Nhất Vĩ không đoán trước được Hứa Diệu Hàm sẽ làm gì tiếp theo.

Hứa Diệu Hàm từ từ xoay người lại, ánh trăng đổ xuống tạo thành vùng sáng nhạt nhòa trên người cô. Đồng tử Hứa Nhất Vĩ co rút có cảm giác đứa em gái mình yêu nhất đang rơi vào vực sâu vạn trượng, chết chóc đau thương.

Ánh mắt Hứa Diệu Hàm nhạt nhòa dường như là bị nhòe bởi nước mắt, cô nở nụ cười nhẹ nhàng: “Anh hai, Hàm Hàm mất tất cả rồi.” Gia đình, tình yêu, sự nghiệp đều không còn gì cả.

Miệng lưỡi Hứa Nhất Vĩ khô khốc: “Không đâu, em còn có anh hai mà.”

Hứa Diệu Hàm nhìn xuống bàn chân mình, một thoáng căm thù lướt qua đồng tử nhưng rất nhanh đã biến mất, cô ta cười thê lương: “Đúng vậy, cũng còn may, anh hai vẫn ở bên cạnh em.”

Hứa Nhất Vĩ để khay cơm xuống bàn, bước tới run run ôm cô vào lòng, xoa nhẹ tóc cô: “Đừng khóc, chúng ta ăn cơm có được không?” Anh nghĩ thà rằng Hứa Diệu Hàm cứ náo loạn với anh hơn là lộ ra con người yếu ớt tuyệt vọng của cô, nhìn cô như vậy anh không hề dễ chịu chút nào, thậm chí còn muốn thay cô làm chuyện xấu.

Nếu như anh không quen biết La Mẫn Tuyên, nếu như năm xưa anh không coi La Mẫn Tuyên là em gái thứ hai của mình để giải bày tâm sự chắc có lẽ anh sẽ không ngăn cản chuyện Hứa Diệu Hàm muốn làm. Chỉ cần cô muốn anh sẽ gánh vác.

Hứa Diệu Hàm tựa đầu vào vai anh, giọng khàn khàn: “Anh hai, ngày mốt chúng ta về nước M. Anh hãy cho em một ngày nhìn lại thành phố này có được không, em thật sự mệt mỏi rồi em chỉ muốn ngắm nhìn thành phố này lần cuối, ở trong ngôi nhà này một hôm, nơi mà chúng ta cũng từng có cha lẫn mẹ. Một ngày thôi được không anh, em sẽ không quay lại đây nữa.”

Hứa Nhất Vĩ quặng thắt đồng ý với cô: “Được!”