Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 68: Mày đi chết đi



Bên này, Tô Hữu Duy không hề hay biết chuyện gì diễn ra trong nhà. Anh đang xử lý công vụ thì nhận được cuộc gọi của Phí Dương, cậu ta cuối cùng cũng lết xác về nước.

Tô Hữu Duy có chút vui vẻ liền ra sân bay đón cậu ta. Một thời gian dài không gặp, Phí Dương trông đã gầy hơn trước nhưng trên khuôn mặt yêu nghiệt kia vẫn là dáng vẻ gợi đòn như trước đây.

Phí Dương leo lên ghế lái phụ, mặt nham nhở thắt dây an toàn: “Ôi trời, không biết đã bao lâu không ngồi lại chiến mã của chủ tịch Tô rồi?”

“Cậu... đang ngồi chỗ của vợ tôi.” Tô Hữu Duy nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không vui.

Phí Dương: “...”

“Đúng là cái đồ có vợ quên bạn. Bây giờ vợ cậu cũng có ở đây đâu tôi mượn chỗ một lát thôi chứ sẽ đóng mông cả đời trên xe của cậu hả?”

Dường như cảm thấy lời Phí Dương có lý nên Tô Hữu Duy không truy cứu nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.

Phí Dương không ngờ ngày đầu tiên về nước, nơi đầu tiên mình đến không phải là nhà mình cũng không phải nhà Tô Hữu Duy mà là cửa hàng quần áo của trẻ em.

Cái tên đáng chết này còn không thèm hỏi ý kiến cậu một câu, là muốn khoe khoang bản thân vừa kết hôn vừa có con sớm nhất trong ba người sao? Đồ ấu trĩ.

Đồ ấu trĩ Tô Hữu Duy không thèm quan tâm Phí Dương lèm bèm gì sau lưng trực tiếp bước chân vào cửa hàng. Tuy anh và La Mẫn Tuyên cùng Lâm gia không biết sắm bao nhiêu thứ cho đứa bé chưa chào đời này, nhưng Tô Hữu Duy cảm thấy vẫn không đủ, anh muốn tặng cho bé con cả thế giới này, cho bé con hưởng những gì tốt đẹp nhất.

Mấy nhân viên nữ nhìn Tô Hữu Duy không chớp mắt đồng thời tiếc nuối không thôi. Cửa hàng của họ là cửa hàng quần áo trẻ em cao cấp, người bước chân vào đây đa số là quý phu nhân nhà giàu. Giờ lại có người đàn ông vừa trẻ vừa đẹp, chắc chắn cũng có tiền nhưng người ta mua quần áo trẻ con thì chắc chắn đã có vợ rồi.

Nhìn cách anh cẩn thận chạm vào những bộ quần áo nhỏ xíu ở đây cũng biết anh yêu vợ nhiều như thế nào cũng mong chờ đứa bé chào đời ra sao?

Phí Dương chậc lưỡi bước theo sau Tô Hữu Duy, trong lòng thầm nghĩ bản thân nên mua thứ gì đó tặng cho cháu bé sắp sửa chào đời của mình.

Nếu mà làm cha nuôi, Tô Hữu Duy có ý kiến gì không nhỉ?

“Tô Hữu Duy, chờ đứa bé ra đời tôi sẽ làm ba nuôi nhé!” Phí Dương cầm một cái mũ len con hổ lên hai mắt tỏa sáng.

Tô Hữu Duy lườm cậu ta: “Không, con tôi chỉ có thể có một người ba là tôi cậu cất suy nghĩ đó đi!”

“Đồ keo kiệt nhà cậu, bản tính chiếm hữu này khi nào mới hết hả?” Phí Dương bĩu môi nhìn sang Tô Hữu Duy thấy anh toàn mua quần áo con gái mới hỏi: “Con cậu là con gái hả?”

“Chưa biết, Mẫn Tuyên nói không cần thiết phải xem giới tính của con, dù đứa trẻ là trai hay gái cô cũng sẽ đón nhận.” Lúc nói những lời này âm giọng Tô Hữu Duy phá lệ dịu dàng, khiến cho Phí Dương có ảo giác rằng người đàn ông điên cuồng của những năm về trước đã biến mất hoàn toàn. Phí Dương chuyên tâm ra nước ngoài nghiên cứu cũng vì muốn điều trị cho Tô Hữu Duy. Bất quá, bây giờ cậu khá yên tâm. Chỉ cần còn La Mẫn Tuyên bên cạnh, bệnh tình của Tô Hữu Duy sẽ càng tốt lên.

Hi vọng đừng xảy ra những chuyện bất trắc nào khác, Phí Dương chưa bao giờ quên hình ảnh Tô Hữu Duy ngã ở bồn tắm, cánh tay đầy máu. Khung cảnh đó ám ảnh cậu cả đời.

Phí Dương gạt đi những luồng suy nghĩ không hay, cười cười trêu: “Chưa biết giới tính mà toàn mua đồ con gái thế này có phải hơi thiên vị không?”

Tô Hữu Duy bất giác nhìn lại những thứ đồ mình lựa, nhận ra quả thật mình mua đồ nữ hơi nhiều, anh hơi mất tự nhiên quay đầu đi: “Tôi thích con gái, nếu là con gái nhất định sẽ giống cô ấy. Vả lại con trai sẽ rất nghịch, sẽ hay làm phiền Mẫn Tuyên.”

Phí Dương không buồn liếc mắt. Là lo con trai nghịch ngợm hay sẽ giành vợ với cậu?

***

“La Mẫn Tuyên, có bất ngờ không?”

Nghe giọng nói này cả người La Mẫn Tuyên run lên, đứng im không nhúc nhích. Tại sao Hứa Diệu Hàm có mặt ở đây? Sao có thể chứ? La Mẫn Tuyên nhìn sang Châu Sơ Ly đang khúm núm núp dưới sô pha tránh thoát móng vuốt của bọn mèo hoang. Đôi mắt không khỏi nheo lại.

Theo lời Hứa Nhất Vĩ nói Hứa Diệu Hàm có chứng hưng cảm thì không loại trừ khả năng con dao này sẽ xuyên vào người cô chứ chẳng phải hù dọa cho vui.

La Mẫn Tuyên siết chặt nắm tay: “Cô muốn làm gì?”

“Muốn làm gì? Tôi muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. La Mẫn Tuyên, cô tin không tôi có giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần thế cho nên cho dù tôi giết cô tôi cũng không phải ngồi tù, tôi vẫn sẽ sống tốt hơn cô còn cô tôi sẽ tiễn cô về địa ngục.” Hứa Diệu Hàm giọng nói điên cuồng ghé sát bên tai La Mẫn Tuyên, con dao nhọn hoắt đó vẫn chưa từng rời khỏi người cô một giây, trái lại còn từ từ đâm vào da thịt khiến cô đau đớn cau mày.

Hứa Diệu Hàm điên rồi! Cô ta sẽ làm thật.

A Sơn cố gắng tránh thoát mấy con mèo đang không ngừng cào cáu cơ thể mình, cả người hắn tả tơi rướm đầy máu. Nhìn thấy La Mẫn Tuyên bị Hứa Diệu Hàm uy hiếp, đáy lòng A Sơn trở nên lạnh lẽo. Hắn khó khăn thò tay vào túi quần, chạm được vào khẩu súng.

Hắn được căn dặn không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được nổ súng bắn người. Bất quá cánh tay A Sơn máu me be bết khiến hắn không đủ sức nâng súng. A Sơn hét về phía La Mẫn Tuyên.

“Cô chủ! Mau tránh ra!”

La Mẫn Tuyên dù có thông minh bằng trời nhưng đối mặt với một Hứa Diệu Hàm mắc chứng hưng cảm đang phát điên, sức mạnh hơn hẳn thường ngày sợ là lành ít dữ nhiều.

Hứa Diệu Hàm làm sao không biết được ý định của A Sơn, cô ta toan đâm vào người La Mẫn Tuyên. Nhưng La Mẫn Tuyên dùng tay không nắm chặt con dao, đẩy Hứa Diệu Hàm sang một bên, dùng chân đạp cô ta một phát.

Máu từ bàn tay cô rỉ xuống. A Sơn chớp thời cơ La Mẫn Tuyên tách khỏi Hứa Diệu Hàm liền nâng súng bóp cò. Nhưng do khoảng cách cùng với cánh tay đang bị thương nên viên đạn chỉ sượt qua bả vai Hứa Diệu Hàm.

Hứa Diệu Hàm giống như không biết đau, giơ tay bụm chặt vết thương nhanh chóng bắt lấy La Mẫn Tuyên đang tính chạy trốn.

“La Mẫn Tuyên mày đừng hòng thoát khỏi đây!” Cô ta hét lên.

La Mẫn Tuyên dùng hai tay giữ lại bàn tay cầm dao của Hứa Diệu Hàm, khó khăn lên tiếng: “Hứa Diệu Hàm cô bình tĩnh lại, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Haha, tất cả là do mày, là do mày nên Tô Hữu Duy mới đối xử với tao như thế. Mày đi chết đi!” Hứa Diệu Hàm hai mắt long sòng sọc, gân tay cô ta nổi lên, con dao bổ xuống.

Cô dùng tất cả sức bình sinh để di chuyển mũi dao nhưng lại không ngờ tới Hứa Diệu Hàm vậy mà ngã lên người cô. Tiếng súng cùng lúc nổ lên lần nữa.

Cả hai ngã xuống sàn nhà. Mũi dao hướng bả vai La Mẫn Tuyên xẹt qua một đường rồi ghim xuống đất.

La Mẫn Tuyên chết lặng, cô cảm nhận được nỗi đau đớn từ bụng truyền lên não bộ. Nỗi đau như một phần máu thịt tách khỏi cơ thể. Cô run rẩy đẩy Hứa Diệu Hàm không biết còn sống hay đã chết sang một bên.

Từ từ ngồi dậy, chứng kiến máu chảy lênh láng trên sàn nhà. Có máu của Hứa Diệu Hàm, cũng có máu từ hạ thân cô.

Châu Sơ Ly chứng kiến một màn này đột nhiên hét lên một tiếng sau đó ngất đi.

A Sơn mặt cắt không còn giọt máu, tay chân vẫn bị hơn chục con mèo bám lấy, nặng nề đau rát. Hắn không dám đến gần La Mẫn Tuyên, sợ là trên người hắn đã bị Châu Sơ Ly bỏ vào thứ gì đó mới thu hút bọn mèo phát bệnh này nếu như hắn đến gần cô rất có thể La Mẫn Tuyên sẽ bị mấy con mèo này làm bị thương. A Sơn bắn vài phát súng lên mấy con mèo, tiếng kêu rên cùng tiếng súng kinh dị lạ thường, máu văng tung tóe.

Hắn bò đến chiếc điện thoại giăng xa ở bên cạnh, màn hình có vài vết nứt, bình tĩnh gọi cấp cứu cùng cảnh sát.

Dì Lưu không biết từ nơi nào chạy tới ôm chặt lấy La Mẫn Tuyên đang đờ đẫn tại chỗ.

“Phu nhân, phu nhân. Chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện. Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Bà khóc ré lên, không dám nhìn lung tung.

Mặc cho tiếng khóc truyền vào tai, La Mẫn Tuyên tựa hồ đã rời khỏi thế giới này đến cơn đau dưới thân cũng dần trở nên tê liệt.

Con của cô còn chưa kịp chào đời.