Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 10



Sở Tích Vũ đẩy ra cửa lớn trên gác mái, bị gió lạnh thổi tới đông lạnh đến run lập cập, cậu nhịn không được dùng đôi tay ôm quanh thân mình, đi vào trong nhà.

Tần Kế đứng ở cửa thang lầu hai chờ cậu, tay trái cầm một cái mao nhung thảm hình thức phục cổ, như là vì Sở Tích Vũ mà chuẩn bị.

Sở Tích Vũ đi qua bên cạnh giá sách bằng gỗ đàn ngoài sảnh, thoáng nhìn thấy mảnh sứ thanh hoa đầy đất, nói: “Cái bình này nhà anh sao đã vỡ nát rồi?”

“Mấy ngày hôm trước làm rơi.” Tần Kế không thèm để ý, hắn cúi đầu thong thả ung dung đem thảm mở ra: “Mau lên đây đi, A Vũ, đừng để cảm lạnh.”

Sở Tích Vũ “Nga” một tiếng, đi lên bậc thang thang lầu, u lãnh trong nhà làm cậu run rẩy lợi hại hơn.

Cậu đón lấy ánh nhìn chăm chú của Tần Kế, đi đến gác mái trên lầu hai.

Trên gác mái so với lầu một càng thêm tráng lệ huy hoàng, mỗi một gian phòng đều được bài bố nội thất rường cột chạm trổ, vật phẩm đặc sắc, Sở Tích Vũ nhìn quanh toàn cục, cảm nhận được một loại niên đại tang thương cảm, đủ để nhìn ra được tòa đại trạch này đã được kiến tạo rất nhiều năm trước.

Cậu mới vừa đứng yên, tò mò nhìn nhiều hai cái, đã được một cái mao nhung thảm mềm mại trùm lên trên người, Tần Kế cầm thảm lông đem cậu vây đến kín mít.

Sở Tích Vũ giờ phút này tựa như một đoàn cầu, bị chiếc thảm màu trắng quây thành quả cầu.

Tần Kế đứng phía trước, thân ảnh cao lớn thon dài đủ để bao trùm cậu.

Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa cậu và Tần Kế gần như vậy, Tần Kế so với trong tưởng tượng của cậu còn cao hơn, ít nhất từ 1m85 đến 1m9.

Tần Kế thân hình đột nhiên cúi xuống, để sát vào khuôn mặt Sở Tích Vũ. Sở Tích Vũ đối với hành động thình lình sát vào thực ngoài ý muốn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú Tần Kế gần trong gang tấc, trong lòng cậu phảng phất chậm nửa nhịp, không khỏi ngừng lại một giây hô hấp.

Tần Kế nhìn khuôn mặt nhu mỹ của Sở Tích Vũ, ánh mắt dần dần trở nên cực nóng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác thỏa mãn, tay thân sĩ ôm hờ vai cậu.

“Nơi này rất lạnh, ta mang em đi vào bên trong.”

Sở Tích Vũ e lệ mà rũ đầu, bên tai hồng hồng, nhỏ giọng đáp: “Được.”

Tần Kế dẫn cậu đi vào một căn phòng ấm áp bố cục tinh xảo, bên trong có lò sưởi khắc hình hoa sen nhìn qua giá trị không nhỏ được đặt bên cạnh chiếc sofa bằng da.

Gian phòng này có kiến trúc theo phong cách thuần Trung Quốc, nhưng có rất nhiều gia cụ cùng vật trang trí đều là kiểu Tây.

Cách đó không xa là một chiếc TV theo hình thức xưa cũ, cậu chưa từng gặp qua loại TV này, cảm giác nó có nhiều điểm không giống với TV cùng loại thập niên 80-90, có lẽ niên đại TV còn lớn hơn nữa.

Sở Tích Vũ không có nghĩ nhiều, lại thu hồi ánh mắt.

【 Phát sóng trực tiếp ngẫu nhiên mở ra 】

【 Phát sóng trực tiếp thời gian mặc định: 30 phút 】

【 Mở ra thành công! 】

【 Vợ ơi vợ! 】

【 Đậu xanh, hôm nay vợ lên lầu rồi. 】

【 Mưa lớn quá, vợ bị ướt rồi sao】

【 Thân. Ướt. Dụ hoặc hắc hắc hắc hắc 】

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngày càng to, hạt mưa lớn như hạt đậu đập trên cửa sổ khắc hoa, phát ra tiếng vang không nhỏ.

“Lạnh lắm không, ta mở lò sưởi cho em ngay đây.”

Tần Kế nói, mở lò sưởi ra, một luồng không khí ấm áp rất nhanh phả ra, Sở Tích Vũ tức khắc cảm thấy không còn quá lạnh.

Tần Kế ngồi ở bên trái, cách thật sự gần, nói, “A Vũ, mau đem quần áo ướt thay ra, tránh bị cảm.”

Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Nga, được.”

Cậu cúi đầu, đem thảm vây quanh trên người cởi bỏ, khoác hờ trên vai, một tay nhấc lên vạt áo, quần áo cơ hồ trong suốt khiến xuân sắc mê người hiển lộ nhìn không sót gì.



【 biến thái! 】

【 a a a a a hảo kích động 】

【 mlem mlem 】

【 vợ bị ướt người, thật đẹp (sắc) (sắc) 】

【 ngưu ngưu chính mình dựng thẳng 】

【 này ai chịu được a các huynh đệ a a 】

【 ngưu tử nó nói muốn cùng vợ bắt tay 】

Sở Tích Vũ liếc mắt nhìn Tần Kế, ngượng ngùng mà nói: “Thay...... Ở chỗ này thay sao?”

Tần Kế dùng ý cười che giấu đáy mắt âm hối, hắn hầu kết hoạt động, thẳng lăng lăng nhìn chung quanh Sở Tích Vũ, “ Ân, nơi này ấm áp, em thay đi.”

Sở Tích Vũ cũng không dám nói trực tiếp muốn Tần Kế lảng tránh một chút, rốt cuộc đều là nam sinh, hơn nữa chỉ là thay y phục.

Sở Tích Vũ thấy Tần Kế đem đầu quay về một phía khác, rất có phong độ thân sĩ mà nhường cho cậu không gian thay quần áo.

Cậu khồng còn quá ngượng ngùng, cúi đầu chuyên tâm cởi áo trên, thảm từ đầu vai cậu chảy xuống, cậu nhấc vạt áo lên.

Khi kéo quần áo qua đầu, Sở Tích Vũ không biết là, Tần Kế hơi hơi nghiêng đầu, mắt ưng liếc qua, thấy toàn bộ quá trình.

【 má ơi thật là biết diễn a 】

【 ha ha ha ha cảm giác hắn giống một biến thái thân sĩ 】

【 a a a ánh mắt hắn đen tối quá 】

Sở Tích Vũ đem quần áo ướt đặt trên sô pha, nhanh chóng quấn lại thảm, thân mình bị lạnh co rụt một chút, thảm vừa rồi bị quần áo làm hơi ướt một chút, phủ lên lại có chút lạnh lẽo.

“Ta quên mất, hẳn là chờ em đổi quần áo xong rồi mới khoác thảm lông.” Tần Kế như là giờ mới phản ứng kịp, lại đi lấy một cái thảm lông màu đỏ thẫm, tới gần Sở Tích Vũ.

Bọn họ cách nhau rất gần, bốn mắt nhìn nhau, Sở Tích Vũ còn chưa kịp phản ứng, Tần Kế đã cúi người, đem thảm lông trên người cậu ôn nhu cởi xuống.

Sở Tích Vũ nhìn ngũ quan xuất chúng của hắn, sợ hãi mà gục đầu xuống, gương mặt bị nước mưa làm ướt của cậu có chút hồng hồng.

Hai mắt xinh đẹp mang theo sương mù mờ mịt, ánh mắt khiến cho người cảm thấy nhu nhược mà dụ hoặc, màu đỏ thảm lông khiến làn da cậu càng thêm trắng nõn.

Tổng cảm giác có thể trong lúc lơ đãng làm người sinh ra dục vọng hung hăng khi dễ cùng chà đạp.

【 mê người quá rồi】

【 hóa ra là chờ lúc này, thật là đa mưu túc trí 】

【 ô ô ô ô vì cái gì hắn có thể đứng gần vợ của ta như vậy 】

【 thật khó nhịn a các huynh đệ 】

【 mlem mlem 】

【 a a a a a mau làm vợ 】

【 làm vợ! Làm vợ! 】

Tần Kế đương nhiên cũng không ngoại lệ, nóng cháy dưới đáy mắt hắn bị ý cười che giấu, áp xuống nội tâm tham lam dục vọng, đem màu đỏ thảm lông khoác trên vai cậu, chậm rì rì mà quấn thật kỹ.

Tần Kế đứng trước cậu, cao lớn thân ảnh đem cậu bao trùm, Sở Tích Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, cậu cho rằng Tần Kế sẽ đứng dậy qua chỗ khác.

Tần Kế lại chậm rãi ngồi xổm trước người cậu, một bàn tay to nắm lấy giày cậu, “Giày cũng ướt rồi, trước cởi ra đi.”

Sở Tích Vũ đỏ mặt rụt rụt, “Tôi tự mình cởi được rồi.”



“Không có việc gì, A Vũ trước sưởi sưởi ấm, ta thấy em hình như rất lạnh.” Tần Kế nói, một bên chậm rãi thay Sở Tích Vũ cởi giày, sau đó lại giống như lột măng mà cởi tất Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ mu bàn chân rất trắng, ngón chân tròn trịa, mượt mà đến đáng yêu.

Tần Kế ngón tay tiết cốt rõ ràng hữu lực, lòng bàn tay trong lúc lơ đãng vuốt ve.

Sở Tích Vũ cảm giác được tay Tần Kế rất lạnh, cậu không nhịn được mà hồng thấu hai tai.

“A Vũ, em trắng quá.”

Tần Kế chậm rãi nói, đem hai chân cậu đặt lên trên thảm nhung gần lò sưởi bên sofa.

【 chịu không nổi rồi 】

【 a a a a a a a 】

【 ngưu ngưu chính mình nổ mạnh! 】

【 thức tỉnh đi! Ngưu tử!!!! 】

【 a a a a 】

Tần Kế sờ sờ Sở Tích Vũ dây quần, ngửa đầu nhìn về phía cậu, mặt lộ vẻ lo lắng nói, “Chỗ này ướt quá.”

【 HA ướt quá......ướt......】

【 lời nói quá đen tối a a a a a 】

【 lột trà đắng của vợ điii 】

“Thay luôn nhé? Em cởi ra trước đi, ta đi đóng cửa sổ.” Tần Kế nhẹ giọng khuyên, đứng lên đưa lưng về phía cửa sổ.

Ướt đẫm quần áo xác thật làm Sở Tích Vũ không dễ chịu, cậu liếc mắt về phía Tần Kế đang quay lưng, cúi đầu bắt đầu cởi ra. Thảm lông dài đến đầu gối cậu, cho nên lúc cởi ra cũng không quá xấu hổ.

Cậu vừa mới cởi ra, mới chậm nửa nhịp mà nhớ tới, Tần Kế hình như không lấy quần áo khác cho cậu thay.

Sở Tích Vũ nhấp môi đỏ, hỏi: “Cái kia...... quần áo để thay ở đâu vậy?”

Tần Kế khép lại cửa sổ, xoay người, tựa hồ giờ mới nghĩa đến, “Xin lỗi, ta mới nhớ tới, tủ quần áo của ta không để ở gian gác mái này.”

Sở Tích Vũ ngẩng đầu, ngơ ngác mà chớp mắt: “?”

Đùa cậu đó hả?

“Hiện tại trời vẫn đang mưa to,“ Tần Kế treo quần áo ướt lên giúp cậu, để trên giá gỗ cạnh lò sưởi, “A Vũ, nếu không thì chờ quần áo hong khô rồi em trở về nhé.”

Sở Tích Vũ nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đành phải gật gật đầu, nhà của Tần Kế tuy rằng lạnh, nhưng sô pha cùng thảm lông mềm mại lại thoải mái, lò sưởi cũng rất ấm áp dễ chịu, cậu phảng phất bị vây hãm trong mềm mại thảm lông, luyến tiếc nhúc nhích.

“Được.”

【 bingo! Mục đích đem vợ lưu lại đạt được 】

【 Xứng đáng là người có được vợ a 】

【 quỷ kế đa đoan (chỉ chỉ trỏ trỏ) 】

【 ha ha ha ha ha ha chưa thấy qua công có tâm cơ như vậy】

【 hắc hắc hắc hắc hắc hắc 】

【 chân chính làm vợ của tôi bị lừa đến trà đắng cũng không còn. 】

【 mlem mlem 】