Vị nhà hàng xóm hôm nay mặc tây trang màu xanh xám, kiểu dáng có chút phục cổ, toàn thân chỉnh tề, thân hình đĩnh bạt, khí chất xuất chúng, ngoại trừ ánh mắt âm trầm cùng khuôn mặt không có biểu tình, đây thật sự là một người hoàn hảo.
【 Loại người như này mà là biến thái chuyên rình trộm bé trai ư? 】
【 Nhìn không giống chút nào. 】
Sở Tích Vũ bàn luận sau lưng người ta, có chút chột dạ, giơ tay kéo thấp mũ xuống.
Cậu nghĩ trong lòng, đúng thật là trông chẳng giống gì cả.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông phía trên gác mái, đôi mắt rũ xuống, có chút do dự cởi găng tay bảo hộ ra.
Vườn rau bỏ hoang của nhà bà ngoại cách tòa cổ trạch hơn 10 mét, đối diện với sườn gác mái, không bị rừng trúc xanh biếc ngăn cách, làm cho tầm nhìn trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Dưới bầu trời xanh thẳm không một bóng mây, cách vườn rau không xa, sinh trưởng một cây hòe già trăm tuổi.
Cành lá cây tươi tốt, giống như một tán ô khổng lồ, giữa lá cây xanh ngắt điểm màu trắng của hoa hòe, gió nhẹ phất qua, cành lá rậm rạp phát ra tiếng vang xào xạc, mang theo hương thơm tươi mát nhàn nhạt.
Từ cửa sổ khắc hoa phía đông gác mái nhìn xuống, có thể thấy rõ phía đông nam của vườn rau.
Sở Tích Vũ đến chỗ trốn cũng không có, cậu ngửa đầu cùng anh ta chạm mắt vài lần, dù sao cũng không thể giả vờ là không nhìn thấy.
Sở Tích Vũ hơi do dự, không biết có nên chào hỏi một chút hay không.
Cậu hơi ngại ngùng cúi đầu, gương mặt phơi dưới ánh mặt trời đến mức hơi đỏ, lại đeo găng tay bảo hộ vào, giả vờ không nhìn thấy mà tiếp tục cúi đầu cuốc đất.
Một cái, hai cái, ba cái......
Trước khi mặt trời xuống núi, cậu đã kịp hoàn thành công trình gieo giống, tưới nước, bón phân.
Cậu đứng thẳng dậy.
Một giọt mồ hôi lăn xuống dưới cằm, quần áo trước ngực ướt một mảng lớn. Sở Tích Vũ đã sắp nóng không chịu nổi, hít thở sâu vài lần, lập tức đi đến cuối bờ ruộng lấy nước uống.
Khi cậu khom người, vạt áo rộng rãi màu trắng cũng theo đó mà bị kéo lên, lộ ra một đoạn vòng eo.
Trên da thịt tuyết trắng thấm đẫm mồ hôi, vòng eo mềm mại tinh tế, loáng thoáng còn thấy chút hõm eo, đến khi cậu đứng thẳng dậy, vạt áo rất nhanh đã che khuất cảnh sắc mê người.
Tần Kế đứng ở cửa sổ gác mái, từ vị trí của hắn mà nói, đủ để nhìn không sót cái gì.
Sở Tích Vũ không cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tần Kế, cậu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, còn đang bận rộn vặn nắp bình nước gấu nhỏ của mình, ngửa đầu uống vài ngụm.
Bởi vì uống vội vàng, bên khóe miệng tràn ra vài giọt bọt nước, cậu không để ý, tiếp tục uống tiếp mấy ngụm mới dừng lại, uống xong giơ tay lau sạch nước dính ở khóe môi.
Nghiêng người cất bình nước, cậu mới phát hiện Tần Kế thế mà vẫn còn đứng ở kia, đang nhìn xuống cậu như cũ.
Điều này làm Sở Tích Vũ muốn giả bộ nhìn không thấy cũng thật là làm khó cậu.
Sở Tích Vũ giơ tay sờ soạng vành mũ, tiểu mũ rơm đã thay cậu che chắn ánh mặt trời khốc liệt, cậu xuất phát từ lễ phép mà giơ lên tay trái, khách khí mà cười rộ lên, mở ra bàn tay vẫy vẫy về phía người đàn ông kia.
Cậu cõng ánh mặt trời, nụ cười e lệ mang theo ánh nắng ấm áp, giống như đứa con được sủng ái của ánh sáng, tươi đẹp đến loá mắt.
“Buổi chiều vui vẻ.”
Sở Tích Vũ thẹn thùng, cậu cầm lấy công cụ cùng ly nước, sợ hãi nói: “Tôi đi về trước đây nhé.”
Cậu ấn mũ rơm trên đầu, bước nhanh quẹo vào trong rừng trúc, bước chân hoảng loạn có vẻ có chút vụng về.
Tần Kế yên lặng nhìn bóng dáng ngày càng đi xa hồi lâu.
Cuối cùng, hắn không tiếng động mà xoay người, lại lần nữa biến mất ở trong bóng tối.
Cửa sổ khắc hoa ở hai bên không gió mà tự khép lại.
......
Thứ hai, Sở Tích Vũ theo lẽ thường đi đến trường học học tập.
Hôm nay cậu dậy khá sớm, 6 giờ rưỡi đã làm xong bữa sáng.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu còn không quên ghé vào dưới cầu thang, nhắc nhở bà ngoại: “Bà ngoại, bữa sáng cháu đã làm xong, ngài đừng quên ăn nhé!”
Sau khi nói xong cậu liền đeo cặp sách, vội vàng ngồi lên xe đạp, chạy tới Duệ Đức nhất trung.
Sở Tích Vũ đến trường học vừa lúc 8 giờ, trường học này là trường học tư nhân, trong ban học sinh mới đến chưa được một nửa. Cậu vừa bước vào lớp, đã có không ít ánh mắt đặt trên người, nam sinh nữ sinh đều có, vẫn luôn nhìn cậu đến khi vào chỗ ngồi mới thu liễm chút.
Cậu cảm thấy áp lực gấp bội gia tăng mãnh liệt, mới vừa ngồi xuống, bên trái phía sau đã có người lấy bút chọc chọc phía sau lưng, lực đạo cũng không nhẹ, chọc đến mức phía sau lưng đau đớn.
Sở Tích Vũ không xoay người.
Người phía sau chọc lần nữa, lực đạo không giảm.
Sở Tích Vũ nhíu mày, quay đầu lại xem hắn, hơi nhấp môi, “Làm gì.”
“Chào buổi sáng, cậu tức giận cái gì vậy.” Lục Huân cười, ý cười mang theo bĩ khí, nói: “Tôi có việc muốn nói với cậu.”
Cười xong lại chọc phía sau Sở Tích Vũ một chút, lưng cậu đau đến co rụt lại.
Sở Tích Vũ âm thầm hít sâu một hơi.
Cậu cũng biết tức giận đấy nhé.
Sở Tích Vũ không muốn đùa giỡn với cậu ta, gương mặt nhu hòa nhíu lại, trong mắt mang theo tức giận, nhưng cậu không dám cùng người trông như lưu manh đánh nhau, nhấp môi muốn nói lại thôi.
“Tôi nói với cậu chuyện tối thứ sáu......” Lục Huân nói đến đây thì dừng, khuỷu tay chống ở trên mặt bàn, hỏi: “Cậu làm sao vậy, tức giận hả?”
“Cậu muốn nói cái gì? Cậu......” Sở Tích Vũ nhìn về phía cậu ta, vốn dĩ đã xây dựng xong bài văn để mắng.
Nhưng ậm ừ một lúc lâu, nhìn thân hình cao lớn của Lục Huân cùng cánh tay cường tráng, lời nói đến môi lại đột nhiên xoay cái cong, dùng thanh âm nhỏ vài phần nói: “Cậu đừng chọc tôi, rất đau.”
“A?” Lục Huân sửng sốt, đối Sở Tích Vũ đáng thương yếu thế có chút chống đỡ không được.
“À.” Lục Huân nhìn ánh mắt yếu ớt kia, không khỏi ngẩn ra một cái chớp mắt, đại não trống rỗng, mãn nhãn đều là gương mặt nhu nhược trắng nõn của Sở Tích Vũ, hắn tùy tiện giơ bút, chậm nửa nhịp hỏi: “Là cái này?”
Sở Tích Vũ gật đầu. Cậu thầm nghĩ còn có thể là cái gì, không chọc trên người cậu đương nhiên sẽ không thấy đau.
Lục Huân cảm giác hôm nay khô nóng dị thường, hắn kéo cổ áo, lòng bàn tay sờ soạng cao thẳng mũi, cất bút đen trên tay đi, “Rất xin lỗi.”
Tống Chi Văn lúc này vừa vặn từ cửa phòng học đi vào, cậu ta lấy sách bài tập trên bàn mình, đi đến trước bàn Sở Tích Vũ, nói: “Tích Vũ, bài tập của cậu chắc vẫn chưa nộp hả? Tớ đang muốn đi nộp, thuận tiện giúp cậu luôn.”
“À, được.” Sở Tích Vũ tìm sách bài tập, đưa cho hắn, “Cảm ơn nhé.”
“Đoàn ủy cũng thật tốt bụng đấy.” Lục Huân không mặn không nhạt nói với Tống Chi Văn, lại thay đổi tư thế chống cằm.
Tống Chi Văn có tiếng là tính tình tốt, cậu ta không phản ứng Lục Huân, cầm sách bài tập Sở Tích Vũ, để ở dưới sách của mình, ôn hòa cười một cái, “Không cần khách khí.”
Dứt lời, hắn liền xoay người đi nộp bài tập.
Sở Tích Vũ chưa nói cái gì, cậu vừa quay về bàn học, đã bị Lục Huân kéo lấy ống tay áo, cậu hỏi, “Còn muốn làm gì?”
Lục Huân bên tai đỏ bừng, nhìn Sở Tích Vũ thủy nhuận cánh môi, trong đầu rối loạn thành một đoàn.
Hắn nuốt nước bọt, nói: “Tớ muốn nói chút chuyện với cậu, chính là vào buổi tối thứ sáu tuần trước, đường Ngô Đồng có chiếc xe buýt rơi khỏi cầu, nghe nói khi được tìm thấy, người trong xe tất cả đều đ·ã ch·ết.”
Sở Tích Vũ trên người lông tơ trực tiếp dựng đứng, càng nghĩ mà sợ.
Nếu không phải ngày đó cậu cùng Lâm Thanh Tuyết xuống xe sớm, vậy khả năng cậu đã......
“Làm sao vậy,“ Lục Huân quơ quơ tay trước mặt cậu, “Dọa cậu rồi à.”
Lục Huân chống cằm, ghé vào trên bàn đến gần nhìn cậu, Sở Tích Vũ làn da trắng nõn tinh tế, trên mặt không có nửa điểm tỳ vết, sườn mặt đặc biệt kinh diễm, lông mi mảnh dài rậm rạp cong vút.
“Nếu cậu sợ, hôm nay tớ có thể đưa cậu về, thế nào, muốn hay không?”
Sở Tích Vũ nghĩ đến xuất thần, lắc lắc đầu.
Tống Chi Văn đúng lúc về chỗ ngồi, nghe được đối thoại hai người bọn họ, nói: “Tích Vũ, buổi tối hôm đó hình như cậu ngồi xe buýt về nhà hả?”
Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, “Đúng vậy......”
Lục Huân như đang nói đùa, “Vậy cậu đúng thật là may mắn.”
Sở Tích Vũ trong lòng nghĩ mà sợ, nhịn không được nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết, cậu ngồi ở phía dưới tổ một, còn Lâm Thanh Tuyết ngồi ở phía trên tổ bốn, cách khá xa nhau.
Có lẽ đúng theo lời Lục Huân nói.
Nếu không phải may mắn, cậu đã sớm chết trên chiếc xe buýt kia.
Giây tiếp theo, tiếng chuông vào học đột ngột vang lên, Sở Tích Vũ hồi thần, mở ra sách giáo khoa, bắt đầu thất thần nghe giảng bài.
......
Buổi tối về đến nhà, Sở Tích Vũ làm cơm chiều 3 mặn 1 canh, chay mặn cân đối, sắc hương vị thơm.
Bà ngoại uống canh, nhìn chằm chằm Sở Tích Vũ một hồi lâu, “Mấy ngày hôm nay cháu không đi chơi ở đâu đúng không?”
Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, “Cháu không đi loạn ở đâu hết bà ơi.”
“Ừm, nhìn cũng không giống.” Bà ngoại nói thầm, ngồi nhìn chằm chằm một chỗ dại ra hồi lâu, chậm rì rì mà uống xong rồi canh, nói: “Cháu đi lêu lổng ở đâu mà dính vào đồ vật không sạch sẽ, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Sở Tích Vũ ôm bát, sùng bái mà nói: “Bà ngoại thật lợi hại.”
“Này có gì. Cháu nghĩ ai cũng giống mình sao?” Bà ngoại xương gò má rất cao, dáng vẻ khắc nghiệt.
Bà ngoại uống xong canh, nói, “Nhưng tài nấu ăn cũng tạm chấp nhận được.”
Sở Tích Vũ lại ngẩng đầu lên, ngượng ngùng mà cười một cái, “Bà ngoại thích là tốt rồi.”
“Ai nói ta thích, cũng tạm được mà thôi.” Bà ngoại buông chén, lại nói, “Ăn xong nhớ mang bát canh sang cho nhà đối diện.”
Bà ngoại tựa hồ quen xưng hô vị hàng xóm kia là “Đối diện”, cũng không xưng danh nói họ, thế cho nên Sở Tích Vũ đến nay cũng không biết hàng xóm tên là gì.
Sở Tích Vũ nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, có hơi do dự, “Đã muộn thế này.....Vẫn muốn mang sang hay sao ạ?”
Bà ngoại ngẩng đầu, mắt tam giác hõm sâu nhìn về phía cậu, “Làm sao vậy, cháu không muốn đưa?”
“Không có không có!” Sở Tích Vũ có điểm túng, vội vàng ăn mấy miếng cơm, đứng lên nói, “Bây giờ cháu đi đây.” Cậu bưng một bát to, mì nước tản ra nồng đậm mùi hương, nhiệt khí không ngừng tràn ra.
Đi chừng 3 phút, cậu lại đi đến trước của lớn của tòa nhà đối diện.
Cửa cũng không đóng, lần này một bên cửa được mở sẵn.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Sở Tích Vũ gõ gõ cửa, đợi vài giây không thấy ai đáp lại, đèn trước đình viện cũng không bật, dưới ánh trăng mờ ảo, cậu chỉ thấy bóng dáng mờ ảo phía đông nam tòa nhà.
Sở Tích Vũ trong lòng lập tức muốn về.
“Không có ai vậy tôi về trước nhé.”
Cậu nhỏ giọng nói, một mặt quan sát bốn phía, một mặt lui về sau. Vừa định xoay người, phía trong tòa nhà bị bóng tối bao phủ, Tần Kế xuất hiện ở sau cửa sổ.
“Sao cậu lại vào đây?”
Sở Tích Vũ hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe hắn mở miệng nói chuyện, ngẩng đầu chỉ thấy Tần Kế rũ mắt nhìn về phía mình, thanh âm hắn nặng nề, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra thần sắc.
Sở Tích Vũ sửng sốt một hồi, mặt mày cong lên, trả lời nói, “Bà ngoại tôi bảo tôi sang đưa cái này.”
Sở Tích Vũ nghĩ tuổi tác vị hàng xóm này hẳn là không đến 30, cậu nghĩ nghĩ, lại lễ phép mà bổ sung nói, “Tôi muốn cảm ơn vì ngài đã luôn chiếu cố bà ngoại của tôi, đây là đồ tôi tự làm, hương vị cũng không tệ lắm, thúc thúc, thúc có thể nếm thử.”
Vị hàng xóm cúi đầu, trầm giọng hỏi, “Cậu không sợ hãi sao?”
“Sợ hãi?”
Sở Tích Vũ nhìn xung quanh bốn phía lạnh lẽo, ánh sáng gác mái đen tối u lãnh.
Nam nhân luôn đứng trên gác mái thân hình thon dài, thấy không rõ thần sắc, cậu không có nhận thức mà cười cười, trong lòng có chút buồn bực, do dự mà nói: “...... Chúng ta là hàng xóm nha, như thế nào sẽ sợ hãi.”
Sở Tích Vũ tươi cười tươi đẹp, thoạt nhìn sạch sẽ đơn thuần.
Vị này hàng xóm lại trầm mặc, sao mà so với cậu còn hướng nội hơn vậy.
Sở Tích Vũ trong lòng nói thầm.
Sở Tích Vũ lại lần nữa châm chước một chút vừa rồi vấn đề, chẳng lẽ ý ngài ấy không phải cái này?
Cậu thử thay đổi cái góc độ cẩn thận cân nhắc, giơ mắt nhìn về phía gác mái chạm khắc bằng ngọc, gió đêm lành lạnh, bóng cây lắc lư, hình ảnh gác mái cũng đong đưa theo, giống như u linh đêm khuya đang vặn vẹo, trong rừng trúc chợt truyền tiếng quạ kêu.
Rừng trúc đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, ngói đen nơi đầu tường bỗng rơi xuống, “Bang” một tiếng rơi trên mặt đất, ngay lập tức chia năm xẻ bảy.
Sở Tích Vũ lạnh đến run lập cập, do dự mà lui về phía sau hai bước.
“Sân...... Sân nhà thúc thật xinh đẹp.”
Cậu chậm rãi lui ra ngoài đình viện đen nhánh, vươn ra ngón tay, chỉ vào đèn lồng đỏ thẫm trên xà nhà, thành thật mà nói: “Chỉ là, vì không thắp đèn nên tối quá, mỗi lần tôi đến chơi có hơi sợ hãi.”
Nói xong, cậu giơ cả hai tay lên chỉ chỉ, khoa tay múa chân một chút, rất là đáng yêu.
Gió đêm càng thêm âm lãnh, cậu nhẹ giọng hắt xì, dùng xoang mũi phát ra thanh âm mềm như bông, “Hôm nay buổi tối gió hơi lớn nhỉ.”
Trên gác mái, vị hàng xóm phát ra thanh âm trầm thấp, khóe môi hơi nhếch trong giây lát khi ánh sáng u ám chiếu qua.
Nhưng Sở Tích Vũ nghe rất rõ ràng.
Hắn cười.
Sở Tích Vũ bên tai đỏ lên, không rõ hắn vì cái gì sẽ cười.
Cậu tiến lên vài bước, đặt bát canh vẫn luôn cầm trên tay lên trên bàn đá, nhắc nhở hắn nói: “Tôi để canh ở đây nha, thúc nhớ uống đó, canh lạnh sẽ không còn ngon.”
“Đúng rồi, tôi tên Sở Tích Vũ thúc tên gì vậy?” Sở Tích Vũ nhỏ giọng hỏi, “Tôi, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô như thế nào?”
Đối phương trầm mặc, tay đặt ở trên hàng rào cửa sổ, gió thổi qua thanh trúc đầu tường, trúc diệp chợt ào ào rơi, sau một lúc lâu, mới nói nói: “Tôi gọi Tần Kế.”
“Tốt, Tần tiên sinh.” Sở Tích Vũ nói, đối với hắn khách sáo mà mỉm cười, “Bây giờ không còn sớm, tôi đi về trước đây.”
Nói xong cậu e lệ xoay người, đóng lại đại môn, rời đi đình viện.
Tần Kế nhìn chăm chú bóng dáng rời đi, lại lần nữa cười khẽ.
Hắn cong khóe môi, ngũ quan anh tuấn lập thể mang theo ý cười, một nửa khuôn mặt bị hắc ám bao trùm, không khí có chút áp lực âm trầm.
Hắn không biết chính mình ở gác mái đã bao lâu, quanh thân hết thảy đều là hắc ám cô tịch, tử khí trầm trầm gác mái làm hắn phiền chán, đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn không thích bị người ngoài quấy rầy.
Nhưng điều khiến chính hắn đều ngoài ý muốn là, mỗi lần nhìn thấy Sở Tích Vũ, hắn đều sẽ không tự chủ được mà sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người cậu.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, hăn bị tươi cười sạch sẽ tươi đẹp như vậy hấp dẫn.
Có chút đáng yêu vụng về, lại nhu mỹ mê người.
Giống như xuyên thấu qua cửa sổ cũ kỹ lạnh lẽo một tia nắng mặt trời, luôn kinh diễm đến mức làm người nhịn không được phải ngắm nhìn.
Khiến người mơ ước.
Sau một lúc lâu.
Tiếng lá trúc đung đưa, khi gió đêm thổi qua cửa sổ gác mái khắc hoa mộc, hắn không tiếng động mà biến mất ở trong bóng tối.
......