Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 27



"Em xin lỗi." Khuôn mặt Sở Tích Vũ dán vào cổ hắn, giống bé mèo làm nũng, đôi mắt dại ra, lẩm bẩm, "Giờ em không nhớ được chuyện gì hết."

Tần Kế ôm cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực, hắn xoa xoa đầu tóc bù xù của Sở Tích Vũ, hai tay siết chặt.

Tần Kế nhìn Sở Tích Vũ, chỉ thấy ánh mắt ngốc lăng của cậu, tràn đầy cảm giác xa lạ đối với hoàn cảnh xung quanh, thần kinh khẩn trương, theo bản năng nắm chặt vạt áo, thể hiện rõ ràng bệnh trạng của chứng mất trí nhớ.

Sự khác thường của Sở Tích Vũ làm Tần Kế có chút ngoài ý muốn, hết thảy mọi việc phát sinh quá mức đột nhiên.

Rõ ràng trước đó còn rất tốt.

Sao có thể.

Sở Tích Vũ bất an dán chặt lấy hắn, mở to hai mắt đào hoa đầy sợ hãi, đột nhiên hỏi, "Chồng ơi, sao em lại quên mất anh?"

"Bởi vì em bị bệnh." Tần Kế một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, dỗ dành, "Chồng đưa em đi bệnh viện nhé."

"Giờ mình đi hả anh?" Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, ủy khuất nói, "Nhưng em không muốn tiêm đâu."

"Chúng ta không tiêm." Tần Kế hôn hôn khuôn mặt Sở Tích Vũ, dụ dỗ, "Chỉ đi gặp bác sĩ thôi nhé."

Sở Tích Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, bất an ôm sát Tần Kế, giờ phút này ngoại trừ Tần Kế, cậu đều cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi với mọi thứ, "Không muốn, em không muốn đi bệnh viện mà."

"Không đi bệnh viện," Tần Kế đỡ Sở Tích Vũ ngồi dậy, một tay ôm eo nhỏ, "Em sẽ lại quên mất chồng."

Đôi mắt nhu mỹ của Sở Tích Vũ rung động, lo lắng hỏi: "Thật ạ?"

"Ừ." Tần Kế càng xem càng cảm thấy Sở Tích Vũ như vậy phá lệ làm người thương tiếc, kiên nhẫn giải thích, "Ta đã lừa gạt em bao giờ đâu, em muốn quên chồng sao?"

"Không muốn! Em không muốn quên mất chồng đâu mà."

Sở Tích Vũ mở to đôi mắt ướt dầm dề tràn đầy kinh hoảng, khẩn trương ôm chặt Tần Kế, sợ tới mức cuộn tròn trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng thương lượng cùng hắn: "Vậy, vậy chúng ta đi một lát thôi nhé, sau đó chạy thật nhanh về nhà."

"Được." Tần Kế hôn hôn mí mắt Sở Tích Vũ, nói: "Nghe em."

Sở Tích Vũ bị đặt ngồi trên chăn, Tần Kế lấy quần áo mới thay cho cậu, Sở Tích Vũ rất ngoan ngoãn phối hợp.

Cần duỗi tay thì duỗi, cần nhấc chân thì sẽ ngoan ngoãn nhấc chân.

Tần Kế nắm cổ chân Sở Tích Vũ, chân cậu vừa mềm vừa trắng, xúc cảm rất tốt.

Tần Kế hôn lên mắt cá chân trắng nõn của Sở Tích Vũ, ngửa đầu mỉm cười nhìn về phía cậu, con ngươi mang theo tình tố ôn nhu.

Sở Tích Vũ cúi đầu thẹn thùng rụt rụt cổ.

......

Tần Kế nắm tay dắt cậu xuống nhà, đặt người ngồi lên xe, cài dây an toàn cho cậu.

Sở Tích Vũ đối với mọi thứ chung quanh cảm thấy rất bất an, tay cậu đang gắt gao nắm lấy bàn tay Tần Kế, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ban đêm, độ ấm ngày càng thấp, Tần Kế bọc Sở Tích Vũ bằng áo khoác đen của mình.

Tần Kế đưa Sở Tích Vũ lên tầng cao nhất của bệnh viện, hai vai cậu được Tần Kế ôm, lúc này mới miễn cưỡng có một ít cảm giác an toàn.

Tần Kế dẫn cậu đi vào phòng khám bệnh của bác sĩ, bên trong có một bác sĩ nam đeo kính đen đang ngồi, Sở Tích Vũ rũ mắt, ngồi bên người Tần Kế, thời khắc bất an nắm chặt tay hắn.

Bác sĩ dò hỏi Tần Kế về bệnh trạng Sở Tích Vũ, Tần Kế nói ra từng chuyện về cậu mà hắn luôn nhớ rõ.

"Bước đầu hoài nghi là chứng mất trí nhớ." Nam bác sĩ nhìn về phía Sở Tích Vũ, lễ phép nói, "Tôi kiến nghị ngài nên dẫn cậu ấy đi làm kiểm tra tổng quát."

Tần Kế gật đầu, sau đó bác sĩ dẫn hai người Tần Kế cùng Sở Tích Vũ đi đến trước dụng cụ chụp cộng hưởng từ.

Mắt Sở Tích Vũ ướt dầm dề, lo sợ không yên nhìn về phía Tần Kế.

"Ngoan, em lên đó nằm nhé." Tần Kế sửa sang lại quần áo cho cậu.

"Chồng ơi, em sợ." Giờ phút này Sở Tích Vũ đang ở trong trạng thái ngây thơ, đối với mọi thứ đều thập phần xa lạ, cậu như đứa trẻ dán lấy Tần Kế, nắm chặt tay hắn không buông.

Tần Kế vỗ nhẹ sau lưng cậu, ôn thanh nói, "Không sợ, chồng ở chỗ đó chờ em."

Hắn chỉ cho Sở Tích Vũ nhìn về phía phòng chờ được ngăn cách bằng kính trong suốt cách đó không xa, lúc này Sở Tích Vũ mới miễn cưỡng thả lỏng thần kinh đang khẩn trương, ánh mắt ủy khuất đầy khiếp đảm, "Vậy chồng đừng bỏ em đi nhé."

"Được." Tần Kế yêu chết điệu bộ này của Sở Tích Vũ, hắn nói, "Ta không đi."

Sở Tích Vũ nghe vậy mới buông tay đang nắm chặt hắn ra.

......

Kiểm tra tốn gần hai tiếng.

Làm xong, bọn họ trở lại phòng khám.

Sở Tích Vũ khoác áo Tần Kế, được Tần Kế ôm vào trong ngực, tò mò nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt đang xem hình ảnh trên máy tính.

"Rất có thể cậu ấy mắc chứng mất trí nhớ di truyền hiếm thấy." Nam bác sĩ nhìn ảnh chụp CT, tìm từ giải thích, "Người mắc bệnh này trên toàn cầu không đến 500 người, bệnh trạng đều là đột nhiên phát ra, hơn nữa tùy người mà khác nhau, trước mắt chưa tìm được nguyên nhân dẫn đến phát bệnh."

"Vậy là nói," Tần Kế nhíu mi, nhìn về phía Sở Tích Vũ, sờ sờ trán cậu, "Em ấy bị vậy là do di truyền?"

"Đúng vậy." Nam bác sĩ gật đầu, sửa sang lại báo cáo CT đưa cho hắn, "Trước mắt trạng thái cảm xúc cùng tinh thần của cậu ấy có xu hướng ổn định, kiến nghị bảo thủ trị liệu."

Sở Tích Vũ bị bác sĩ nhìn vài lần, cậu bắt lấy khuỷu tay Tần Kế, xấu hổ trốn sau cánh tay hắn.

Nam bác sĩ nhìn cử chỉ dính người của cậu với Tần Kế, cười nói, "Ngài không cần lo lắng, cậu ấy quá mức dính người cũng là một loại biểu hiện ỷ lại ngài. Loại bệnh mất trí nhớ này làm người bệnh ỷ lại với người họ quan tâm nhất trong tiềm thức, tôi đoán, cậu ấy hẳn là rất thích ngài, cảm tình giữa hai người rất tốt đúng không?"

Thần sắc Tần Kế hơi giật mình, đáy mắt khói mù chậm rãi tản ra, trong mắt rốt cuộc có một tia ý cười, "Phải vậy không."

Nam bác sĩ thấy bọn họ tình cảm như vậy, lại cười khen tặng nói: "Đúng vậy, đây là do khoa học chứng minh."

Tần Kế ý cười ngày càng sâu, rũ mắt nhéo nhéo gương mặt non mềm của Sở Tích Vũ, Sở Tích Vũ giơ tay nhão nhão dính dính nắm lấy hai ngón tay hắn, thần thái mềm ngoan an tĩnh, dựa vào Tần Kế ngáp một cái.

Tần Kế đầu cũng không nâng, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Sở Tích Vũ, nói: "Chúng ta áp dụng bảo thủ trị liệu."

"Được." Nam bác sĩ nhìn về phía máy tính, bắt đầu đánh bàn phím điền bệnh án, cũng kê cho Sở Tích Vũ một đơn thuốc.

Đêm khuya.

Tần Kế đưa Sở Tích Vũ về đến nhà, Sở Tích Vũ ban ngày ngủ nhiều, hiện tại không thấy mệt lắm.

Cậu cởi áo khoác đen của Tần Kế, treo lên giá áo cạnh cửa, duỗi người, hai tay lại ôm chặt eo Tần Kế.

Sở Tích Vũ làm kiểm tra xong, cảm giác trên người có chút ngứa, thanh âm cậu mềm như bông, như là đang làm nũng, "Chồng ơi, em muốn đi tắm."

"Được." Tần Kế mặt đối mặt bế cậu lên, để hai chân cậu vòng trên eo mình, nện bước vững vàng, "Chồng đưa em đi."

Sở Tích Vũ bị đặt xuống bên cạnh bồn tắm, Tần Kế xả nước có độ ấm thích hợp xong, sau đó mới cởi tất cho cậu.

Chân Sở Tích Vũ rất đẹp, ngón chân đáng yêu trắng nõn, đạp lên đầu gối Tần Kế, mắc cỡ đỏ mặt, "Chồng, anh, anh muốn giúp em tắm hả?"

"Ừm." Tần Kế giương mắt, ôn nhu nói, "Trước kia đều là ta tắm cho em. Tiểu Vũ Mao, hôm nay em muốn tự mình tắm sao?"

"Ờm......" Sở Tích Vũ do dự một cái chớp mắt, trước mắt cậu không dám ở một mình trong phòng kín, cậu lắc lắc đầu, "Em muốn chồng tắm"

"Được." Tần Kế híp mắt cười rộ lên, đứng dậy cởi áo cậu.

Sở Tích Vũ ngoan ngoãn phối hợp.

"Chồng ơi, chúng ta kết hôn khi nào vậy?" Sở Tích Vũ xoa xoa bọt tắm, hỏi: "Sao em lại không nhớ được cơ chứ."

"Kết hôn từ rất lâu. Nhưng chúng ta còn chưa làm lễ," Tần Kế nhìn cảnh đẹp mê người trước mắt, ánh mắt sâu thẳm, "Tiểu Vũ Mao, em nói xem, ngày chín chúng ta bổ sung hôn lễ được không?"

"Có quá phiền toái hay không." Sở Tích Vũ thổi thổi bong bóng trong tay, nói: "Em không để ý mấy việc đó đâu."

"Không phiền toái, có hôn lễ thì hôn nhân của chúng ta mới có thể hoàn chỉnh." Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ, rửa sạch bọt tắm trên tay cho cậu.

Sở Tích Vũ cảm thấy Tần Kế nói có chút đạo lý, gật gật đầu, "Vâng, em nghe chồng."

"Thật ngoan." Tần Kế cúi người hôn lên khuôn mặt cậu, đối với sự mềm mại mê người này muốn ngừng mà không được.

Tần Kế mới đầu còn tắm rửa cẩn thận cho Sở Tích Vũ, càng về sau càng thay đổi ý vị. Hắn lấy một lọ tinh dầu hoa hồng từ tầng cao nhất trong tủ phòng tắm, lấy một lượng không ít bôi lên lòng bàn tay.

"Tiểu Vũ Mao, chúng ta mới vừa đi bệnh viện, cần tắm rửa sạch sẽ một chút."

Dứt lời, Sở Tích Vũ đã bị lật người lại, hai tay chống trên vách bồn tắm, đưa lưng về phía Tần Kế.