Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 37



Trước mặt Sở Tích Vũ ngồi mấy cảnh sát biểu tình nghiêm túc, cậu vừa mới làm xong ghi chép, Tần Kế đã mang theo luật sư "Vội vàng chạy đến".

"Án kiện này liên lụy tương đối rộng, tính chất rất nghiêm trọng." Lâm cảnh sát lật xem văn kiện, nói với Tần Kế, "Nhưng vẫn may, có người nặc danh cung cấp chứng cứ, tổ giám sát quốc gia cũng tự mình thẩm tra xử lí, ô dù của cha con Tống gia mấy cơ bản đều phải xuống ngựa. Chờ phê duyệt thông qua, các cậu có thể trở về."

"Được." Tần Kế ngồi bên người Sở Tích Vũ, mười ngón đan chặt, "Cảm ơn ngài, cảnh sát Lâm."

Lâm cảnh sát lắc đầu, chính ông cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể dễ như trở bàn tay lay động hắc dù sừng sững mấy năm nay trong thành phố.

Sở Tích Vũ mờ mịt nhìn giấy tờ trước mắt, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu:

【 đinh! 】

【 chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ! 】

【 chúc mừng ngài thông quan phó bản một của trò chơi! 】

【 chúc mừng ngài thăng làm người chơi cấp 3! 】

【 ngài thật là người có cả trí tuệ cùng mỹ mạo, thỉnh tiếp tục cố gắng ~】

【 tích phân khen thưởng: 3000】

Thủ tục làm xong, trời đã sáng.

Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ rời khỏi cục cảnh sát, hắn mở cửa xe cho Sở Tích Vũ.

Xe lái về phía cổ trấn, Sở Tích Vũ nhìn cảnh vật ngoài đường lướt qua, thần kinh căng chặt.

Hoá ra Tần Kế đã sớm phát hiện manh mối.

Chỉ là không chất vấn cậu.

Tần Kế liếc nhìn cậu một cái, u thanh nói: "A Vũ, em không có gì muốn nói sao?"

"Nói, nói cái gì." Sở Tích Vũ theo bản năng ngồi thẳng người.

Tần Kế không nói chuyện, bên trong xe an tĩnh một phút, một phút này đối với Sở Tích Vũ dài tựa nửa thế kỷ.

"Em không muốn nói cũng không sao," Tần Kế mặc tây trang giày da, cười một cái, "Ta có lời muốn nói với em."

Sở Tích Vũ nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, giống như tù nhân sắp chịu án phạt, ánh mắt khẩn trương lại rung động.

Hắn muốn nói cái gì?

Xe chậm rãi dừng lại ven đường cách cổ trấn không xa.

"A Vũ." Một tay Tần Kế vuốt ve gương mặt cậu, ánh mắt ôn nhu, "Ngày hôm qua em quá mạo hiểm. Lỡ như lúc đó ta không ở, em gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, về sau không được tham gia sự tình nguy hiểm như vậy, không có lần sau, biết không?"

Thần kinh khẩn trương của Sở Tích Vũ chậm rãi lơi lỏng, cậu không nghĩ đến điều Tần Kế muốn nói là như này.

Tim đập một nhanh hơn, mặt bị Tần Kế sờ có chút ngứa.

Tần Kế thấy Sở Tích Vũ không đáp lại, lại gọi, "Tiểu Vũ Mao?"

Sở Tích Vũ đối diện với Tần Kế, phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói, "Vâng."

Tần Kế nhìn thẳng cậu, nhẹ giọng nói, "Còn có, ta muốn nói cho em, dù em giấu giếm ta điều gì cũng sao. Điều ta để ý, là thân thể, là sự an toàn của em, bảo bối em phải nhớ kỹ, ta yêu em, ta chỉ có em......"

"Việc mà em giấu ta, thật ra với ta cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là, ta sợ em sẽ bỏ ta đi."

"A Vũ, ta sợ sẽ đánh mất em."

Ánh mắt Tần Kế mang theo hèn mọn cùng cô đơn, tim Sở Tích Vũ đột nhiên cảm giác ê ẩm.

Cậu phảng phất thấy được người hàng xóm dịu dàng trước kia, suy nghĩ của cậu bị lời nói của Tần Kế làm cho lộn xộn hết lên.

Tần Kế luôn như vậy.

Trước tiên cường thế đánh sập cảnh giới trong nội tâm cậu, sau đó lại ôn nhu hèn mọn mê hoặc cậu, khiến cậu mềm lòng.

Khiến cậu không còn sức chống cự.

Sở Tích Vũ cúi thấp đầu xuống.

Cậu nhéo đai an toàn, ma xui quỷ khiến nói, "Đã không còn."

"Cái gì?" Tần Kế nâng gáy cậu.

Đôi mắt Sở Tích Vũ ướt dầm dề, nói, "Không còn chuyện gì lừa gạt anh."

Tay Tần Kế khựng lại.

Sở Tích Vũ nói những lời này không chỉ có thể làm Tần Kế an tâm, cũng bại lộ ra nội tâm vốn đóng chặt đã có chút buông lỏng.

Tần Kế cúi người nhìn về phía Sở Tích Vũ, hôn lên cánh môi, cạy ra khớp hàm, cùng cậu gắn bó như môi với răng.

Xe đi vào sâu trong rừng thẳm.

Cậu phi thường hối hận.

Cậu không nên nói ra câu kia.

Cánh rừng này rất gần núi ở Minh hồ, thuộc về phạm vi mộ địa của Tần Kế, người ngoài căn bản không vào được. Cánh rừng tinh mịn, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi lướt qua.

Này từng là nơi cậu rất sợ hãi.

Giờ phút này quanh quẩn tiếng khóc dính nhớp.

......

Sở Tích Vũ bị mang về cổ trạch.

Tống Chi Văn cùng người liên can đều bị phán tử hình.

Lục Huân bị người trong nhà làm thủ tục chuyển trường, bọn họ hiếm khi liên hệ.

Lục Huân còn có chút thích hắn.

Nhưng Sở Tích Vũ cảm thấy, chút yêu thích của Lục Huân khẳng định sẽ phai nhạt trong năm dài tháng rộng của thanh xuân.

Không đến một tháng, Lâm Thanh Tuyết gửi tin nói rằng cô sẽ hoà nhập lại, nói muốn đổi thành phố khác sinh sống.

Đi xem sơn hải, nghênh đón chương mới tốt đẹp hơn trong cuộc đời.

Sở Tích Vũ mừng cho cô.

Cậu vẫn cứ theo lẽ thường, sống ở cổ trạch, đi học tan học, về nhà đẩy cửa ra, là có thể thấy Tần Kế đang nấu canh cho cậu trong phòng bếp.

"Bé yêu, mau tới rửa tay ăn cơm."

Canh còn đang nóng hầm hập, rất thơm.

"Ưm." Sở Tích Vũ buông cặp sách, ngồi xuống trước bàn ăn, uống từng ngụm nhỏ.

Bỗng nhiên, cậu giống như bắt đầu quen thuộc với sinh hoạt như vậy.

Hệ thống 1998 cũng không nói cậu sẽ ở lại thế giới này bao lâu, nhưng từ biểu hiện hệ thống, thời gian còn lại hẳn không ngắn.

Cậu ở trường học chỉ học tập mang tính tượng trưng, có đôi khi bị lăn lộn quá tàn nhẫn mới không đến trường, Tần Kế còn thường xuyên săn sóc xin nghỉ giúp cậu.

Ở trong thế giới trò chơi, học tập hay không đối với cậu không có ảnh hưởng gì, cậu cũng không thích học, nên cứ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, sống rất dễ chịu.

"Hôm nay ta mua quần áo mới cho em," Tần Kế lấy cơm cho cậu, chống khuôn mặt tuấn tú nhìn cậu ăn, "Buổi tối em thử xem."

Sở Tích Vũ đương nhiên rõ ràng quần áo mới là chỉ cái gì.

Cậu mạc danh thấy sau lưng hơi lạnh.

"Hôm qua mới......"

Tần Kế cười nói: "Là hôm trước."

"Ngày mai em còn phải đi học." Sở Tích Vũ đỏ mặt phản bác.

"Không quan hệ." Tần Kế mỉm cười, săn sóc nói: "Chồng đã xin nghỉ giúp em."

Sở Tích Vũ thở dài.

Tần Kế thực hiểu biết cậu, ăn cậu đến gắt gao.

......

Từng ngày trôi qua, Tần Kế dẫn cậu đến bờ biển.

Bọn họ tổ chức một hôn lễ long trọng ở bờ biển, tuy rằng hôn lễ chỉ có hai người bọn họ.

Tần Kế nắm tay cậu, một tay đeo nhẫn lên.

Không trung xanh thẳm không gợn mây, ngẫu nhiên có mấy con hải âu từ không trung bay qua, sóng biển dạt dào.

Tần Kế hôn lên ngón tay cậu, trong mắt mang theo tình yêu nóng cháy, "Thời điểm khi ta còn ở gác mái thì đã bắt đầu chờ đợi giờ khắc này."

"Tiểu Vũ Mao, ta yêu em."

Sở Tích Vũ bị Tần Kế ôm eo hôn, đứng trên bờ cát, cậu bị hôn đến phảng phất quên mất chính mình đang ở nơi nào, bên tai tràn đầy tiếng sóng biển kích động hỗn loạn.

Chung quanh ồn quá.

Nhưng cậu nghe rõ lời Tần Kế nói.

Đã biết đã biết.

......

Sau đó.

Cậu ngoài ý muốn thi đậu đại học trong thành phố, cách cổ trạch không quá xa.

Dưới sự kiên trì cường ngạnh của Tần Kế, Sở Tích Vũ không thể đăng ký ở trong ký túc xá.

Dùng lời nói Tần Kế, dù Sở Tích Vũ ở đâu, hắn cũng có thể thời khắc cùng chung chăn gối với Sở Tích Vũ.

Chỉ là người không thích ứng được, khả năng sẽ chỉ có Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ bất đắc dĩ, đành phải học ngoại trú, chấp nhận việc Tần Kế mỗi ngày tới đón.

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, cũng không phải chờ đợi hắn đến đón, mà là hai người cùng nhau về nhà.

Bởi vì mỗi thời mỗi khắc Tần Kế đều ở bên người cậu.

Tiếng chuông tan học tiết cuối cùng vang lên, học sinh trong hội trường lục tục thu thập đồ dùng rời đi.

Sở Tích Vũ ngồi ở hàng cuối hội trường, gương mặt đỏ bừng, cắn chặt ngón trỏ.

Nữ sinh hàng phía trước quay đầu, phát hiện Sở Tích Vũ khác thường, quan tâm nói: "Sở đồng học, cậu làm sao vậy, trông cậu không được thoải mái, cần mình đưa đến phòng y tế không?"

"Không cần, tôi không có việc gì." Sở Tích Vũ lắc đầu, buông tay xuống.

"À, thật sự không có việc gì sao, sao cậu còn chưa về nhà nha?"

Sở Tích Vũ thu thập cặp sách xong, nhìn về phía thân ảnh đứng chờ ở cửa.

Tần Kế phất phất tay, ôn nhu cười, dùng khẩu hình nói "Bé cưng."

Chân Sở Tích Vũ bỗng dưng run rẩy.

Áo khoác Sở Tích Vũ buộc trên người, vạt áo che đậy phía sau, nói, "Ừm, người nhà tôi sẽ đến đón."

Nữ sinh hiểu rõ, cười nói, "Như vậy à, vậy là tốt rồi, cậu chú ý thân thể, tôi đi trước."

"Được, cảm ơn." Sở Tích Vũ lễ phép gật đầu, nhìn cô rời đi.

Chờ nữ sinh rời đi, trong phòng học chỉ còn lại mình cậu.

Cậu cuối cùng cũng thả lỏng, ngồi trên ghế, giữa trán che kín mồ hôi mỏng, khuôn mặt xinh đẹp nhu mỹ, ánh mắt mông lung.

Tần Kế chậm rãi tiến lên, cầm cặp giúp Sở Tích Vũ, "Hôm nay buổi học rất thú vị, bảo bối, sao em không tập trung nghe giảng."

Vô nghĩa.

Cậu chuyên tâm làm sao được.

"Nước uống hết rồi." Tần Kế cầm bình nước lắc nhẹ, bỏ vào cạnh cặp sách, săn sóc hỏi: "Muốn đi WC không em?"——