Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 40



Sở Tích Vũ vừa kinh vừa sợ, cậu nỗ lực tránh ra, khơi dậy không ít bọt nước, nước biển dính ướt bờ môi cậu, ánh lên vẻ sáng trong.

"Bỏ, buông tôi ra."

Cậu giống như thú nhỏ bị dã thú bắt lấy, hoảng loạn không phân được phương hướng, bị nhân ngư ôm chặt lấy.

Cơ bắp sau lưng nhân ngư phập phồng, tràn ngập lực lượng đến từ mãnh thú biển sâu.

Đuôi cá quấn quanh lặng yên gia tăng lực độ, thoải mái ôm cậu lướt trên mặt biển.

Cử động này làm Sở Tích Vũ càng thêm sợ hãi.

Nó muốn làm gì.

Nhân ngư tiến lại gần gương mặt Sở Tích Vũ, hít một hơi sâu, đáy mắt thâm thúy mang theo si mê.

Sở Tích Vũ làm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tiếp thu rất nhiều tri thức về sinh vật biển, tuy vậy nhân ngư trước mắt vẫn là lần đầu tiên thấy, cậu bị cảnh tượng hiện tại làm hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.

Nhân ngư vì sao lại muốn vứt bỏ thuyền nhỏ của cậu huhuu.

Ánh mắt nhân ngư hiện tại, mang theo đói khát của dã thú cùng với dục vọng chiếm hữu.

Khi nhân ngư cúi người dính sát vào đôi môi cậu, Sở Tích Vũ thấy rõ đầu lưỡi đỏ tươi.

Chẳng lẽ......

Nhân ngư này coi cậu thành đồ ăn?!

Cậu sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, quay đầu đi, lông mi dày rậm rung động.

Sau một lúc lâu, chỗ cổ vẫn không truyền đến đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại có xúc cảm ướt át trơn dính.

Nhân ngư đang liếm cổ cậu.

Sở Tích Vũ sợ tới mức ngẩn người, nhận thức về mãnh thú trong nước mới dừng lại ở việc phổ cập khoa học của hệ thống, trong tình huống bình thường, mãnh thú ăn thịt trong biển khi bị thương sẽ tiêu hao rất nhiều thể năng, hơn nữa phần lớn đều trong trạng thái cực kỳ đói khát, chúng nó sẽ lựa chọn săn giết sinh vật nhỏ ở gần, tận khả năng bổ sung năng lượng.

Cho nên, Sở Tích Vũ đơn thuần cho rằng nhân ngư xem cậu là đồ ăn.

Nhưng Sở Tích Vũ kinh ngạc phát hiện, nhân ngư không có vẻ gì là muốn ăn cậu.

Mà càng giống như coi cậu trở thành đối tượng giao phối.

Hệ thống các phát sóng trực tiếp phảng phất hiểu được cách để nắm lấy sự yêu thích của khán giả, tại lúc cậu đang nóng ruột, tự động mở ra phát sóng trực tiếp, đặt ống kính cameras gần sát bọn họ.

Rõ ràng đến mức nhìn rõ bọt nước chảy xuống bên má Sở Tích Vũ.

【 đinh! 】

【 đã tự động mở phát sóng trực tiếp 】

【 thời gian phát sóng trực tiếp mặc định: 24 giờ 】

【 vợ ơiiiiii! 】

【 ách! Vừa vào đã được xem cái này 】

【 vợ đổi phó bản rồi hỏ? Mlem mlem là nhân ngư công! 】

【 cứu mạng, chỉ mới liếm cổ đã có cảm giác rồi...】

【 cái size gap này trêu chọc tâm hồn tôi quá, ngao ngao ngao ngao tay dưới nước đang sờ nơi nào??? 】

【 kích thích ghê hắc hắc 】

【 vừa nhìn đã biết là người có thể làm vợ đến phát khóc  】

【 ha ha ha ha ha vợ đẹp là vừa mở màn đã bị bắt được à ha ha ha ha, dù vợ rơi vào trong nước nhưng vẫn đang đội mũ vàng nhỏ kìa, đáng yêu quá 】

【 gia hỏa này trông rất biến thái aaaa 】

......

"Mau thả tôi ra." Sở Tích Vũ đẩy nhân ngư ra, bị sặc nước, nổi lênh đênh trên biển khiến cậu hoàn toàn mất đi năng lực trốn thoát.

Chợt.

Mặt biển cách đó không xa truyền đến hai tiếng vang lớn, Sở Tích Vũ nghe thấy tiếng thì nhìn qua, giữa biển lớn hỗn loạn, thấy một chiến hạm đang tới.

"Phanh! Phanh!"

Một viên đạn bắn trúng miệng vết thương sau lưng nhân ngư, nhưng nhân ngư vẫn vững vàng ôm Sở Tích Vũ như cũ, tựa hồ vết thương kia không có tính công kích đối với nó.

Đôi mắt nó hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, ánh mắt tập trung vào chiến hạm phía xa.

Chiến hạm không ngờ rằng còn có "Con tin" Sở Tích Vũ, sau khi bắn trúng nhân ngư, vài tên lính lục tục giơ súng bắn về hướng bọn họ.

Mười mấy viên đạn thế như mưa rào tiến về phía hai người họ, viên đạn bắn vào nước biển khiến một vùng xung quanh toàn cột nước gợn lên.

Sở Tích Vũ sợ tới mức co rụt lại, cậu chưa từng gặp qua trường hợp điên cuồng như vậy.

Nhân ngư phát ra tiếng kêu nguy hiểm, nó che trước người Sở Tích Vũ, mang theo Sở Tích Vũ trầm xuống mặt biển.

"Ưm khụ khụ......" Sở Tích Vũ ngừng hô hấp, bơi lội chìm nổi dựa hết vào nhân ngư, cậu chỉ là một bé vịt trên cạn thôi trời ơi.

Mũ vàng nhỏ trôi nổi du đãng trên mặt biển, phao cứu sinh cũng bị ngón tay sắc nhọn của nhân ngư xé rách, như vậy dễ bề bị mang theo.

Nhân ngư du tẩu tự nhiên, tránh thoát mưa đạn phía sau, Sở Tích Vũ cũng không muốn bị nhân ngư mang đi, cậu ra sức trốn tránh.

Trong lúc giằng co, một viên đạn nhanh chóng xẹt qua cánh tay cậu.

Cánh tay Sở Tích Vũ bị đau thoáng chốc co rụt lại, trên cánh tay hiện lên tơ máu.

"Urian! Công kích nó, trồi lên mặt nước, để chúng tôi nhìn thấy cậu!" Trên quân hạm nổi danh, quân nhân giơ súng hô to.

Sở Tích Vũ ra sức nhấc chân rút ra khỏi đuôi dài chứa đầy lực lượng của nhân ngư, đáng tiếc nhân ngư không chút sứt mẻ.

Công kích của quân hạm vẫn không dừng lại, trong thế cục hỗn loạn, nhân ngư ninh mày, do dự một giây, buông lỏng tay đang ôm Sở Tích Vũ.

Còn giằng co tiếp như vậy, người bị thương sẽ chỉ là Sở Tích Vũ.

Nó cúi người hôn lên cánh tay bị thương của Sở Tích Vũ, bắt chước nhân loại phát âm tên cậu, "Uri...an."

Thật sự giống như trong truyền thuyết, nhân ngư có trí tuệ cao cùng năng lực bắt chước cực nhanh.

Thanh âm nhân ngư thuần hậu trầm thấp, thanh tuyến phảng phất mang theo thương tiếc, đốt ngón tay hữu lực lưu luyến không rời cọ cọ gương mặt cậu.

Tiếp theo sau, nhân ngư nhanh chóng bơi vào trong biển sâu, lấy tốc độ Sở Tích Vũ cơ hồ không thấy rõ biến mất trong hải vực......

Sở Tích Vũ gian nan nổi lên mặt biển, được binh lính trên quân hạm vội vàng cứu lên.

Sở Tích Vũ phun ra hai ngụm nước biển, cậu bị sặc nước biển không nhẹ, vài sợi tóc dính trên trán, thêm vài phần mỹ cảm hỗn độn rách nát.

Cầm đầu là một quan quân, hẳn là người chỉ huy nơi này, thiếu tướng an bài một nhân viên băng bó miệng vết thương cho cậu.

Thiếu tướng liếc mắt nhìn gương mặt phương Đông xinh đẹp đến kỳ cục trước mắt, hỏi, "Phân bộ cá mập khổng lồ, số S-A-11, cậu tên Urian?"

Sở Tích Vũ gật đầu: "Đúng vậy."

"Có khỏe không? Xin lỗi, là do tôi không quản lý tốt binh lính, khiến bọn họ lỗ mãng ngộ thương cậu."

Thiếu tướng thu hồi máy truyền tin, ôn hòa nói, "Chúng tôi là hạm đội từ tổng bộ S-A-001, đang đi tới hải vực đánh số 04, vừa rồi trình tự thăm dò cảm ứng được cậu đang gặp nguy hiểm, cho nên phái chúng tôi tới cứu viện. Tôi tên Frank."

"Không sao," Sở Tích Vũ nằm trên giường cứu hộ, nhút nhát sợ sệt đánh giá quanh mình, lại nói, "Cảm ơn ngài đã đến cứu tôi."

"Đây là chức trách của chúng tôi." Frank lắc đầu, hắn ngắm nhìn hải vực vừa rồi, hỏi: "Đây hẳn là lần đầu tiên cậu thấy chứ hả?"

Sở Tích Vũ sửng sốt: "Ngài chỉ cái gì?"

"Những điều cậu đã thấy khi nãy."

"...... Đúng vậy."

Không chỉ là lần đầu tiên thấy, còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, cậu hỏi: "Ngài phụ trách phân bộ nào vậy?"

Frank quay đầu lại, nhìn cậu một cái, "Nhân ngư biển sâu."

Sinh vật biển thần bí lại đáng sợ.

Sở Tích Vũ cảm thấy hoảng hốt, do dự nói: "Đây là phát hiện mới sao?"

"Không sai." Frank gật đầu, biểu tình ngưng trọng, "Đây là phát hiện trọng đại nhất từ khi tổng bộ đóng quân trong lĩnh vực biển sâu tới nay. Tổng bộ vì để có được hắn, đã từng phái ra bốn đội lớn muốn tiến hành vây bắt toàn diện, nhưng dù nó đang bị thương, những đội đó vẫn không bắt được."

Sở Tích Vũ không lên tiếng nữa, nhìn băng gạc trên cánh tay xuất thần.

"Nhưng mà," Tròng mắt màu hổ phách của Frank mang theo nhất định phải được, "Tôi vẫn tin tưởng chúng ta rất nhanh có thể bắt sống nó."

Lúc sau, gió biển nổi lên thổi bay vạt áo khoác lục quân của Frank.

......

Sở Tích Vũ tạm thời ở lại trên quân hạm, ít nhất ở chỗ này, cậu cảm giác an toàn hơn một chút.

Cậu ngồi trong căng tin gặm bánh mì, có vài binh lính đang vây quanh bên người cậu tò mò dò hỏi, "Cho nên Urian, có phải nhân ngư cậu nhìn thấy rất to lớn đúng không?"

Sở Tích Vũ hồi tưởng hình thể nhân ngư, gật đầu, "Đúng vậy."

"Lúc ấy nó đang tập kích cậu sao?"

Sở Tích Vũ bị hỏi vấn đề này, cậu nhớ lại tao ngộ ngày hôm nay, có chút trốn tránh rũ con ngươi, bên tai hơi nóng.

Nhưng vẫn trả lời: "Đúng vậy."

Cũng không tính là tập kích.

Nhưng rất kỳ quái.

Gương mặt của cậu là kiểu điển hình  của người phương đông, khuôn mặt nhỏ, một đầu tóc đen ngắn bóng mượt, đến sợi tóc cũng tinh xảo xinh đẹp.

Binh lính trường kỳ phải cảnh giác cao độ trong cả sinh hoạt, thấy nam sinh bề ngoài xuất chúng đến như vậy, khó tránh khỏi có chút xao động.

Bọn họ có rất nhiều tò mò về nhân ngư, có tắc ý Tuý Ông không phải ở rượu.

Không đến một lát, bên người Sở Tích Vũ đã bị binh lính vây chật như nêm cối.

Frank đứng ở cửa, khoanh tay lạnh giọng nói, "Có lẽ có người không muốn lãng phí thời gian đi hưởng dụng bữa tối, mà muốn đi lặn ở khu vực biển sâu."

Lời này vừa nói ra, binh lính vây quanh Sở Tích Vũ tựa như con kiến bị hắt nước sôi rất nhanh đã tản ra xung quanh.

Sở Tích Vũ mang theo lòng biết ơn với Frank lễ phép cười một cái, cảm tạ Frank có thể giải vây giúp cậu.

Trên mặt Frank không có biểu tình, gật gật đầu.

Hắn nhìn kỹ Sở Tích Vũ, sau đó bước chân rời đi.

......

Ban đêm.

Sở Tích Vũ nằm trong phòng nhỏ được phân, ván giường có chút cứng, nhưng tốt xấu vẫn là phòng đơn.

Cậu nằm trên giường nhỏ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, hình ảnh nước biển bên cửa sổ phản chiếu trên trần nhà.

Sở Tích Vũ chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ thoáng hiện thân ảnh nhân ngư.

Đuôi nhân ngư rất lớn, lực siết quanh người hoàn toàn không thua gì mãng xà.

Xúc cảm lạnh lẽo khi bị vảy cá quấn quanh như là đang được vuốt ve, còn có sự quấn quít khiến người khó lòng thoát đi......

Sở Tích Vũ phát ngốc dưới ánh trăng nhạt nhẽo, không biết qua bao lâu, mặt biển dâng lên sóng triều mãnh liệt, mí mắt cậu mới bắt đầu díp lại, lâm vào giấc ngủ trong tiếng sóng biển.

Trong mộng, mắt cá chân cậu lại bị cuốn lấy, lần này là bị bàn tay to rộng nắm chặt, đốt ngón tay thon dài hữu lực.

Ngay sau đó.

Trên mắt cá chân truyền đến xúc cảm ướt át, lạnh lẽo khiến cậu phát run.

Nhân ngư đang hôn mắt cá chân cậu.

"Urian......"

Nhân ngư nhẹ gọi tên Sở Tích Vũ, âm thanh càng lưu loát hơn, thanh tuyến quanh quẩn bên tai cậu, ái muội lại trầm thấp.

......

Sở Tích Vũ sợ tới mức giật mình, mở bừng mắt, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, mới bình tĩnh lại.

Giấc mơ vừa rồi chân thật đến mức cậu thật sự cho rằng nhân ngư đã đuổi đến.

Cậu xoa xoa cái trán, ngồi dậy, một giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống bên má.

Cậu xuống giường uống nước, chờ bớt khát nước hơn chút, tay cậu đang cầm ly nước đột nhiên dừng bước chân lại.

Song sắt trong phòng đang nửa mở, mũ vàng che nắng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Là mũ nhỏ của cậu.

Ban ngày không cẩn thận bị nước biển cuốn trôi đi rồi, hiện tại hẳn phải đang phiêu đãng trên mặt biển mới đúng.

Nhưng hiện tại, nó lại hoàn hảo không tổn hao xuất hiện trên cửa sổ.

Sở Tích Vũ nhìn cửa sổ đang mở, gió biển thỉnh thoảng thổi vào, giờ phút này đang phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt rất nhỏ......

Trong nháy mắt cậu không dám bước về phía trước một bước nào nữa.

——