Một cự kiếm sáng chói dần dần thành hình, ánh sáng vô biên, che đậy ánh mặt trời, xung quanh khuấy động ra vết tích Tinh Hà huyền diệu, rung động lòng người.
Đây là siêu cấp sát chiêu, có thể chém giết cường giả Niết Bàn, giờ phút này lại dùng cho Khương Phàm chỉ là Linh Hồn cảnh sơ kỳ.
Lông tóc toàn thân Khương Phàm đều dựng đứng, nguy hiểm trong chớp mắt, thậm chí đã kinh động đến "Sinh Tử Ngâm" trong tâm hải.
Một loại ba động kỳ diệu trùng kích linh hồn, phảng phất chỉ cần một cái ý niệm trong đầu hắn, liền có thể biến mất tại chỗ, rơi xuống U Minh Địa Ngục.
Khương Phàm đè xuống sự rung động kia, đứng giữa không trung.
Đan Hoàng ở trong đầu Khương Phàm đều khẩn trương chú ý, thay hắn lau vệt mồ hôi!
Người Huyền Nguyệt hoàng triều vậy mà lại tới gần Ly Hỏa thánh địa phục kích!
Lớn mật càng thông minh!
Vậy mà lại dùng tinh thần di chuyển, vượt qua không gian, mai phục tập sát!
Khôn khéo càng cẩn thận!
Nếu như không phải có Cấm Nguyên Châu, hôm nay Khương Phàm đã khó thoát bị bắt vận mệnh.
Nhưng, vẫn bị đuổi kịp!
Làm sao bây giờ?
Coi như lại dùng Cấm Nguyên Châu, cũng chỉ là mấy giây mà thôi.
Nó giương cánh hơn trăm mét, vắt ngang phía trên Khương Phàm, hung uy tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm, bên trong ánh mắt sắc bén khuấy động năng lượng chân thực, tùy thời có thể đánh giết Khương Phàm.
Lư Kính Thiên đưa một tay chỉ trời, nhẹ nhõm khống chế cự kiếm tinh thần khổng lồ, ánh mắt thâm thúy nhìn Khương Phàm:
- Ngươi vừa mới làm cái gì?
Khương Phàm tỉnh táo giằng co lấy:
- Phản kích, chạy trốn. Chẳng lẽ còn có tâm tư ở lại bồi Tiêu Lạc Sư nói chuyện phiếm?
- Ngươi thả ra là hỏa diễm gì?
Lư Kính Thiên rất khó tiếp nhận hết thảy những phát sinh đột nhiên này.
Vũ khí mạnh hơn đều cần đầy đủ năng lượng thôi động, một kích Khương Phàm vừa mới dùng kia, vậy mà có thể nổ chết tộc lão hoàng thất, còn uy hiếp đến hắn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
- Bí mật của ta làm sao có thể nói cho ngươi. Muốn Tiêu Lạc Sư sao?
Khương Phàm nhìn qua Thương Thiên Tước khổng lồ giữa không trung.
- Hoàng huynh ta còn sống?
Tiêu Lạc Lê lập tức từ trên Thương Thiên Tước nhảy xuống, tuy nhiên không có tới gần Khương Phàm, mà là đứng ở bên cạnh Lư Kính Thiên.
Nàng thuở nhỏ cao ngạo lại lạnh lùng, khôn khéo càng có lòng dạ, được hoàng thất coi trọng, nhưng từ khi bắt đầu gặp được tên Khương Phàm này, liên tiếp bị tính kế bị tổn thương, chật vật không có chút nào bộ dáng công chúa.
- Có phải hắn hay không còn sống, quyết định bởi thái độ của ngươi.
Khương Phàm lưu ý đến ngọc thạch trên cổ áo Tiêu Lạc Lê, đột nhiên đã hiểu, hẳn là lại là Chu Tước pháp chỉ.
Tiêu Lạc Lê chính là dùng nó cảm ứng được sự tồn tại của mình.
Nữ tử này thật đáng sợ, vậy mà có thể vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm sơn hà, từ Tây Bộ đi đến Nam Bộ bắt hắn. Còn có thể chịu được tính tình, một mực chờ đến bây giờ.
Tiêu Lạc Lê thoáng thở phào, lập tức quát tháo Khương Phàm:
- Ngươi không có tư cách cùng chúng ta đàm phán, thả hắn, ta còn có thể để cho ngươi toàn thây, nếu không bây giờ sẽ ngươi biến thành côn người.
- Côn người? Ha ha, từ trong miệng ngươi nghe được cái từ côn này, làm sao lại có chút quái dị như thế chứ.
Khương Phàm cố ý lộ ra một nụ cười tà ác.
Tiêu Lạc Lê chợt nghe chút còn không có kịp phản ứng, sửng sốt một hồi, mới đột nhiên bừng tỉnh:
- Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh, rơi xuống trong tay ta còn dám phách lối.
Khương Phàm tà ác cười lạnh:
- Xem ra lúc ấy thật phát sinh một chút gì rồi.
Trong đầu Tiêu Lạc Lê lại hiện ra ác mộng không chịu nổi lúc ấy, tức giận thét lên ra lệnh:
- Tháo hai cái cánh của hắn cho ta.
- Trên người của ta nếu như thiếu chút đồ gì, ca ca Tiêu Lạc Sư của ngươi cũng sẽ...
Khương Phàm lời còn chưa dứt, hai đạo lôi quang đột nhiên từ trên cao chợt hiện, hung hăng đánh vào bên trên hai hỏa dực của Khương Phàm.
Nhưng, mặc dù chiến trụ rất mạnh, va chạm kinh khủng lại sinh ra chấn động lón hon, trong nháy mắt đã làm cho huyết nhục xương cốt hai cánh bị đánh đến vỡ nát.
Hắn ánh mắt chợt hiện hung ác, Tiêu Lạc Sư đang ở trong thanh đồng tiểu tháp, hai cánh tay sống sờ sờ của hắn bị tháo xuống, ném ra ngoài.
- Hoàng huynh!
Tiêu Lạc Lê lập tức nhận ra đó là cánh tay của Tiêu Lạc Sư, ống tay áo cùng nhẫn không gian trên tay chính là bằng chứng.
- Ngươi nghĩ hắn sẽ chết ở trước mặt ngươi sao?
Khương Phàm đau đớn hóa thân thành hình người, hai tay vô lực rũ cụp xuống, huyết nhục xương cốt xen lẫn trong cùng một chỗ, nếu như không phải có Bát Hoang Chiến Trụ dính liên tiếp, thì hắn đã biến thành huyết thủy trôi trên mặt đất.
Tiêu Lạc Lê cảnh cáo nói:
- Khương Phàm, thu hồi uy hiếp của ngươi. Ngươi không dám giết hắn, nếu không trong tay ngươi liền không có thẻ đánh bạc. Chúng ta không sợ ngươi tổn thương hoàng tử, thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần còn sống, trở lại hoàng thành cũng có thể làm cho hắn sinh long hoạt hổ.
Khương Phàm cố nén đau đớn, gian nan khép hai tay lại:
- Nếu như ta thật rơi xuống trên tay các ngươi, hẳn khẳng định phải chết không nghi ngờ. Cho nên, nếu ngươi dám bắt ta, ta dám giết hắn. Trong ngoài đều là chết, ta không để ý chết như thế nào.
Tiêu Lạc Lê cười lạnh:
- Ta nói, ngươi không có tư cách cùng chúng ta cò kè mặc cả. Ta ở Nam Bộ đợi ngươi lâu như vậy, đã mò được tình huống của ngươi vô cùng thấu triệt. Ngươi có phụ thân, tên Khương Hồng Võ. Ngươi có một muội muội, tên Khương Uyển Nhi. Ngươi có một nữ hài nhi có mối quan hệ khá tốt, tên Yến Khinh Vũ.
- Mặc dù bọn hắn đều tiến vào Ly Hỏa thánh địa, nhưng bây giờ thế cục tại Hoang Mãng nguyên vô cùng phức tạp, nếu như bọn hắn đi ra bên ngoài lịch luyện, có thể là ra ngoài làm chuyện gì, nếu gặp được bất trắc, không ai có thể nghĩ đến là Huyền Nguyệt hoàng triều chúng ta.
- Tin tưởng ta, chỉ cần ta nguyện ý, Tinh Túc Cổ Hoa có thể gắt gao tiếp cận bọn hắn. Dù là chằm chằm mấy tháng, chằm chằm mấy năm, chỉ chờ tới cơ hội, là có thể bắt được toàn bộ bọn hắn.
- Nghe nói Khương Uyển Nhi và Yến Khinh Vũ đều rất xinh đẹp, nếu như ta ném các nàng quân doanh Huyền Nguyệt, khi đó cho chúng ta dùng đồ ở trên người các nàng, ngươi đoán xem... Sau khi các nàng chết đến Địa Ngục, có thể hận ngươi hay không?