Thoáng chốc, thiên địa lờ mờ, tinh quang che trời.
Cự kiếm tăng vọt uy thế, ánh sao bên trong giống như tinh thần thật sự ù ù bạo kích, thanh thế cực kì khủng bố.
Khương Phàm quả quyết triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, linh lực cuồn cuộn, nhấc lên kim viêm cuồng dã đánh thẳng vào ‘vòng xoáy kim mân’ ở chính giữa đỉnh lô.
Đỉnh lô lay động, kim quang cuồn cuộn, trong chớp mắt đã tăng vọt đến hơn năm mươi mét.
Khí tức cuồn cuộn, hoàng uy kinh khủng tràn ngập giống như một ngọn núi lửa vắt ngang bầu trời.
Ngay cả Đan Hoàng đều phát lực thay Khương Phàm tại thời khắc này, kíc.h thích Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Khương Phàm quả quyết xoay người đi đến, gương mặt dữ tợn, điên cuồng gào thét.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, thanh âm khàn giọng, liều mạng thôi động linh văn, linh nguyên, linh hồn, khí hải trong bản thân, cùng cây linh vũ thứ hai đang yên lặng.
Thời khắc sinh tử, không quan tâm, có thể kích phát cái gì thì chính là cái đó.
Ầm ầm!
Linh vũ trong thức hải tỏa ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu ý thức, khuấy động thần hồn.
Một đạo hồn uy không có gì sánh kịp nháy mắt bộc phát, giống như linh hồn Khổng Tước chân chính, bọc hồn phách Khương Phàm lại, phát ra linh lực, huyết khí toàn thân cũng vì đó xao động.
Nhận hồn uy Khổng Tước kí.ch thích, hồn niệm Bát Hoang Chiến Trụ kiếp trước vậy mà cũng cưỡng ép thức tỉnh.
Ầm ầm!
Tử khí cuồn cuộn, khuấy động đỉnh lô, nhấc lên tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Bát Hoang Chiến Trụ giao hòa hài cốt, lan tràn huyết nhục, Khương Phàm trong trong ngoài ngoài đều "Bổ sung", cả người đều giống như chiến binh sắt thép đổ bê tông mà thành.
- Đó là khí tức gì?
Lư Kính Thiên ở phía xa bất chợt có phản ứng, ánh mắt lắc lư kịch liệt.
Đỉnh lô oanh minh, to như thiết sơn, bên trong liệt diễm cuồn cuộn, hư ảnh một con Khổng Tước giương cánh gáy to, càng có một hư ảnh rung động thiên địa.
Cho dù cách mấy chục dặm, hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức rung động kia đập vào mặt, để linh hồn của hắn cũng hơi run rẩy.
Lư Kính Thiên thể hiện hung ác:
- Công chúa, ngươi đã đánh giá thấp Khương Phàm! Thật có lỗi, ta muốn giết hắn! Bằng không hắn sẽ bỏ chạy!
- Chờ một chút... Hoàng huynh ta...
Tiêu Lạc Lê đang muốn ngăn cản, Cự Kiếm Tinh Huy tăng vọt tốc độ, rắn chắc đánh vào phía trên đỉnh lô.
Trong chớp mắt, tất cả tinh thần bên trong cự kiếm đều giống như va chạm toàn thể mà nổ tung, tầng tầng lớp lớp uy thế, rung động càn khôn, hoắc loạn thương khung.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lay động mãnh liệt, giống như Thiên Sơn nguy nga bị hủy diệt va chạm, nổ lên năng lượng kinh khủng, khuấy động hơn mười dặm trời cao.
- A!!
Khương Phàm ở trong đỉnh lô kêu gào thảm thiết, toàn thân run rẩy, hài cốt da thịt kịch liệt lay động, ý thức thoáng "Dập tắt", lâm vào bóng tối vô tận.
Đỉnh lô không có bị đánh nát, nhưng trùng kích kinh khủng đã hung hăng đánh bay nó ra ngoài, xẹt qua mấy vạn mét không trung, đánh tới hoang dã xa xa.
Ngay sau đó, Lư Kính Thiên ở phía xa phất tay, tinh thần tán loạn cường thế ngưng tụ, hóa thành đại mạc hoa mỹ, bao phủ phía đỉnh lô, muốn mạnh mẽ di chuyển, lại về Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn.
Nhưng...
Từng tiếng gáy to xé rách không gian.
Sóng âm bén nhọn như những con sóng lớn, lại như thiên quân vạn mã, mang theo năng lượng hủy diệt kinh khủng, phảng phất có thể hủy diệt sơn nhạc, hủy diệt cánh rừng, hủy diệt linh hồn.
Bằng tốc độ kinh người vượt qua trời cao, che mất ánh sao đầy trời.
Ầm ầm.
Bầu trời đại bạo động, âm thanh chấn động phạm vi hơn mười dặm.
Tất cả ánh sao đều nổ nát vụn, đinh tai nhức óc, mỗi một ngôi sao đều giống như tinh cầu hủy diệt, năng lượng cuồn cuộn.
Sóng âm ù ù, thiên địa rối loạn, tràng diện cực kì khủng bố, giống như vùng thiên địa này đang bị hủy diệt.
Xảy ra chuyện gì?
Phần ánh sáng kia vốn chạy tới chỗ bọn hắn sao?
Sắc mặt Lư Kính Thiên lại biến đổi, quả quyết chặn lại được trước mặt bọn người Tiêu Lạc Lê, vén lui năng lượng cuồn cuộn, ngạnh kháng dư ba đập vào mặt.
- A a a a!
Bách Lý Mạc Yêu tức giận không kiềm chế được, chín đầu gào thét, mười tám loại kim quang chiếm cứ tại đáy mắt, trong chớp mắt đã bắn nổ ra, không nhìn đến khoảng cách không gian, xuyên thủng hơn mười dặm, thẳng đến Lư Kính Thiên.
Lư Kính Thiên nhấc đầu ngón tay, một mảnh tinh không phức tạp trải rộng ra, huyền diệu khó lường, gạt ra đường vân kỳ dị.
Ầm ầm!
Quang trụ cùng tinh không giao hòa, lại bị cưỡng ép thay đổi quỹ tích.
Nhưng, chùm sáng quá mạnh quá nhanh, vẫn có bảy đạo đánh vào trên thân Lư Kính Thiên.
Áo bào của Lư Kính Thiên bay phần phật cuồn cuộn, nhấc lên ánh sáng tinh quang, cưỡng ép chống cự.
Ầm ầm.
Từng tiếng bạo hưởng, chấn động thiên địa, năng lượng khuấy động đều cưỡng ép hất bay bọn người Tiêu Lạc Lê.
Lư Kính Thiên đổ máu, kêu thảm bay rớt ra ngoài.
- Các ngươi gây nhầm người.
Bách Lý Mạc Yêu lên cơn giận dữ, nhanh chóng lao vùn vụt, trong chớp mắt, kim quang toàn thân tăng vọt, xé rách thân thể, hóa thành chín Kim Điêu giống nhau như đúc, nhanh chóng lao vùn vụt, toàn diện vây bắt, cuồng dã lao đến toàn bộ bọn hắn.
- A!!
Bọn người Tiêu Lạc Lê kinh hồn kêu to, đây là cường giả ở đâu ra?
Ngay cả Thương Thiên Tước đều phát ra tiếng gáy to sắc nhọn, cảm nhận được uy hiếp thấu xương.
- Đấu Chuyển Tinh Di, rút lui.
Lư Kính Thiên chấn kinh, dẫn dắt máu tươi hung hăng đánh vào trên mặt đất, đồng thời ý thức cộng minh cùng Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn ở xa xa.
Ầm ầm!
Một mảnh không gian tinh mang màu máu từ nở rộ trong, phóng lên tận trời, quét sạch toàn bộ Tiêu Lạc Lê.
Sau một khắc, ánh sáng tăng vọt, bỗng nhiên thu liễm, cưỡng ép dẫn dắt bọn hắn xuất hiện ở Tinh Mang đại trận.
Bách Lý Mạc Yêu một lần nữa giao hòa thành một thể, dõi nhìn ra xa, chín cái đầu chiếu cố từng phương vị, rất nhanh đã khóa chặt mảnh tinh mang hơn năm mươi dặm bên ngoài kia, hai cánh khổng lồ mãnh liệt chấn kích, nhấc lên cương phong màu vàng, nhanh chóng vồ giết tới.
- Đó là Yêu thú gì?
- Cửu Đầu Kim Điêu?
- Cường giả Vô Hồi thánh địa sao?
- Hắn từ đâu xuất hiện?
Thị vệ hoàng thất kinh hồn khó định.
- Đi!
Lư Kính Thiên cưỡng ép lấy đi Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn, hai tay nhanh chóng tung bay, hướng về phía trước nhấc lên tinh không, cường thế ngưng tụ ra một con đường Tinh Hà.
- Không được, Khương Phàm còn chưa có chết. Hoàng huynh ta còn trong tay Khương Phàm.
Tiêu Lạc Lê tức giận hô to.
- Hắn chết, hắn khẳng định chết rồi.
Lư Kính Thiên cuốn toàn bộ bọn hắn đi, đạp vào Tinh Hà.