Đan Đại Chí Tôn

Chương 1053: Toàn điên rồi (3)



Mê vụ nặng nề nồng đậm chiếm cứ trong dãy núi, tựa như mây như biển, vô cùng bao la hùng vĩ, nếu như quan sát từ trên cao, càng giống như một cái vòng xoáy khổng lồ, hấp thu linh khí từ đất trời mênh mông, ngày đêm không ngớt.

- Nơi này là Dược sơn?

Bách Lý Mạc Yêu nhìn thấu mê vụ.

Bên trong là thế núi chập trùng, cây rừng tươi tốt, khắp nơi đều có thể thấy được các loại lão dược, linh quả, còn có thể nhìn thấy rất nhiều đệ tử mặc áo xanh du tẩu tại các nơi, tỉ mỉ quan sát dược liệu các nơi, ghi chép tình huống sinh trưởng.

- Chính là chỗ này! Dược sơn!

Khóe miệng Khương Phàm lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Ngài đây là muốn...

- Chú ý ngọn núi cao nhất kia, Dược sơn chủ phong, đã tồn tại trên vạn năm. Mê vụ ở nơi đó có pháp trận hạch tâm, quanh năm suốt tháng tắm rửa bằng năng lượng thiên địa, tạo thành rất nhiều linh tuyền, bồi dưỡng lấy rất nhiều dược liệu quý giá. Nghe nói ngay cả tảng đá đều có thể ép ra linh dịch.

- Ngài muốn ta dọn ngọn núi kia đi?

Bách Lý Mạc Yêu trừng to mắt, trách không được mấy ngày trước lại hỏi hắn khiêng đồ mấy trăm tấn có thể chạy được không.

- Không không không, bên trong chủ phong cất giấu một tòa bảo các, tên là Dược Vương các. Nó mới là hạch tâm chân chính của Dược sơn.

Đáy mắt Khương Phàm lóe ra ánh sáng cuồng nhiệt.

Dược sơn là "Thánh địa" trong thánh địa, hoàn toàn độc lập, ngay cả trưởng lão đệ tử đều là truyền thừa nội bộ, không liên quan với thánh địa.

Nơi này đời đời kiếp kiếp bồi dưỡng dược liệu, chăm sóc dược liệu, cung cấp dược liệu cho thánh địa.

Là thánh địa luyện đan, dược liệu nơi này cực kỳ phong phú, bên trong phân chia kỹ càng mấy trăm khu vực, bồi dưỡng nhiều loại dược liệu, dính đến mấy ngàn phẩm loại, mười mấy vạn loại dược liệu.

Dược Vương các tọa lạc ở nội bộ chủ phong, tổng cộng có mười tám tầng, mỗi tầng đều có hoàn cảnh đặc biệt, phong tồn dược liệu tương ứng, cũng đều an bài trưởng lão đệ tử chuyên môn tiến hành bảo dưỡng.

- Ngài để muốn ta dời Dược Vương các?

Bách Lý Mạc Yêu hít vào khí lạnh.

Nơi này là thánh địa luyện đan, dược liệu tương đương với huyết dịch, mà bảo các bên trong Dược sơn tuyệt đối là tồn tại giống như trái tim.

Tiểu chủ chơi lớn như vậy?

Nếu thật là dọn đi rồi, Ly Hỏa thánh địa chẳng phải là điên rồi sao?

Không, nào chỉ là Ly Hỏa Thánh Chủ, toàn thánh địa đều sẽ điên mất!

Trách không được hắn không chịu để lộ tin tức với Khương Hồng Võ, nếu là nói ra thật, Khương Hồng Võ không chắc chắn sẽ đè hắn giam lại.

Chết tiệt, đây là cái đầu gì chứ, ý tưởng gì cũng dám nhảy ra sao.

- Tốc chiến tốc thắng.

Khương Phàm chào hỏi Bách Lý Mạc Yêu, cẩn thận từng li từng tí tới gần mê vụ Dược sơn.

Bách Lý Mạc Yêu hít sâu một hơi, cắn răng đuổi theo.

Dược Vương các, Vạn Hỏa Pháp Tràng, Thiên Hỏa cung, có thể xưng tam đại cấm địa của thánh địa.

Nơi này đề phòng nghiêm ngặt, đóng giữ rất nhiều cường giả, nhưng bọn hắn đời đời an bình, chưa từng gặp được tập kích, cho nên từ trưởng lão đến đệ tử, trên tinh thần đều rất thư giãn.

Mà Bách Lý Mạc Yêu lại là thống lĩnh sát thủ phương bắc trà trộn vào, có thủ đoạn đặc biệt lén lút của mình, liền dễ dàng mang theo Khương Phàm tránh khỏi thủ vệ Dược sơn, tiến vào trong sâu nhất tại Dược sơn.

Màn đêm thâm trầm, thánh sơn dần dần an tĩnh.

Ngay cả bầu không khí náo nhiệt tại khu tân khách cũng dần dần biến mất, tân khách các phương đều lần lượt đi ngủ, đang mong đợi đại hội luyện đan ngày mai.

Phạm Ngọc Thành tự mình tọa trấn Võ Cực điện, toàn lực giám sát Diêm La điện.

Ly Hỏa Thánh Chủ tọa trấn Ly Hỏa đại điện, chờ đợi tin tức Khương Hồng Võ rơi vào bẫy.

Bọn người Khương Hồng Võ thì khóa chặt Đan Đỉnh điện, Ly Hỏa đại điện cùng Thiên Hỏa cung, chờ đợi tín hiệu của Khương Phàm.

Toàn bộ Ly Hỏa thánh địa đều theo bóng đêm nhanh chóng lâm vào bình tĩnh.

Đột nhiên!!

Một tiếng vang vừa quái dị vừa trầm muộn truyền khắp hơn trăm dặm dãy núi thánh địa.

Mặt đất lay động, núi cao ù ù.

Tất cả mọi người vô ý thức kéo căng thân thể, cảm giác giống như động đất.

Ngay sau đó, tiếng oanh minh quái dị lần nữa vang vọng Ly Hỏa thánh địa, đinh tai nhức óc, vang vọng khắp đất trời.

Lần này là thanh thế bạo tạc, mãnh liệt lại hỗn loạn.

Tất cả mọi người đều bị đánh thức, tranh nhau chen lấn chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm đầu nguồn bạo tạc.

- Nơi đó...

Từng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Trong màn đêm, một ngọn núi cao nguy nga sụp đổ toàn bộ, bụi mù cuồn cuộn, như sóng lớn lao nhanh, đá vụn bắn tung trời, tràng diện vô cùng rung động.

Từng cơn sóng mạnh mẽ làm cho mấy chục dặm núi cao xung quanh đều đang lay động.

Kim quang hừng hực giữa màn trời, giống như núi lửa đang phun ra ngoài, dội thẳng trời cao.

Mọi người nhao nhao nhìn ra xa, cực lực muốn thấy rõ ràng rốt cuộc là cái gì.

Một tòa đại điện!

Một tòa đại điện vàng óng ánh, rộng rãi hùng vĩ, cao tới trăm mét, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, đang nhanh chóng bay lên không.

- Đó là điện gì, sao lại còn bay lên trời.

- Kim Thai điện sao? Không đúng, Kim Thai điện không ở vị trí này mà.

- Đó là hướng nào?

- Giống như Dược sơn.

- Gần Dược sơn có đại điện nào sao?

- Không có.

Ly Hỏa Thánh Chủ, Phạm Ngọc Thành, điện chủ các điện, đều có chút mờ mịt.

Nhưng, mờ mịt chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt mà thôi, con ngươi của bọn hắn đột nhiên to ra, sắc mặt kịch biến.

Không phải đại điện màu vàng óng gì, đó rõ ràng chính là một con Kim Điêu to lớn đang nâng một tòa đại điện nguy nga bay lên không!

Ánh sáng màu vàng bao phủ đại điện, nhìn kim quang sáng chói, nhưng trên thực tế... đó lại rõ ràng là tòa cung điện màu tím.

- Dược Vương các? Đây không phải là Dược Vương các!

- Đó chính là Dược Vương các!

Ly Hỏa Thánh Chủ lắc lư ánh mắt, khí huyết không thông, đầu ông ông lên, suýt chút nữa ngất đi.

- Điện chủ, đó là Dược Vương các, có người mang theo Dược Vương các của chúng ta bay mất.

Thị vệ trước điện lớn tiếng gào thét, đầu đều giống như muốn nổ.

- Kim Điêu? Ngọa tào, tổ tông ngươi!

Ly Hỏa Thánh Chủ chửi ầm lên, thân thể già nua trực tiếp nhảy lên, hét lớn một tiếng, nhấc lên liệt diễm ngập trời, vọt tới Kim Điêu ở nơi đó.
— QUẢNG CÁO —