- Trong Huyền Nguyệt hoàng triều có một Tinh Túc các, là một trong những thế lực cường đại nhất, quan trọng nhất của hoàng triều. Các chủ đương nhiệm của Tinh Túc các, hẳn là Lư Kính Thiên. Cũng chỉ có hắn mới có thể nghịch loạn tinh không, di chuyển mục tiêu trong thời gian ngắn. Nghe nói Tinh Túc các còn có một luân bàn, khoảng cách di chuyển có thể đạt tới hơn nghìn dặm, thậm chí càng xa hơn.
Hoàng Kim Sư Vương bắt đầu cảm thấy kì quái, chẳng lẽ là Huyền Nguyệt hoàng triều thật?
Mặc dù khó có thể hiểu được, nhưng chuyện phát sinh ở trước mắt hắn chính là đại trận Tinh Thần do Lư Kính Thiên mở ra, sau đó đã cuốn đi Kim Điêu cùng Dược Vương các kia.
Mà, thời điểm Kim Điêu vừa mới xông vào Ly Hỏa thánh địa, cũng đúng là nắm lấy Khương Phàm nửa sống nửa chết, còn đánh cùng người của Khương Hồng Võ một trận. Rõ ràng là không biết Khương Hồng Võ, không biết Huyết Ngục, ai cũng không biết.
Nếu thật là bằng hữu của Khương Phàm, cái này sao có thể?
Khương Phàm liếc mắt nhìn Hoàng Kim Sư Vương, lão ca, ngươi đúng là thần trợ công.
- Ta biết các ngươi rất tức giận, nhưng mời các ngươi cẩn thận tưởng tượng tình huống lúc đó. Ta bị bắt vào tới đây, Kim Điêu còn không biết phụ thân ta, lúc ấy các ngươi không có cảm thấy không hợp lý sao? Thánh Chủ, các vị điện chủ, tạo thành tổn thất cho thánh địa, ta thật rất xin lỗi, nhưng ta chỉ là người bị hại.
Khẳng định chính là do Khương Phàm làm, mặc dù rất khó giải thích tình huống lúc đó.
- Khương Phàm, đây là kế hoạch của ngươi?
Ánh mắt Ly Hỏa Thánh Chủ vẫn lăng lệ, khí thế kinh khủng bao phủ Khương Phàm.
- Thánh Chủ, giữa chúng ta có ân oán, nhưng không cần chuyện gì cũng đều đẩy lên trên người của ta. Cũng hi vọng ngài không nên quá xúc động, nếu như sự thật rõ ràng bày ở trước mắt chính là Huyền Nguyệt hoàng triều tập kích Ly Hỏa thánh địa, ngài lại nhất định phải giết chết ta, Vô Hồi thánh địa khẳng định sẽ khởi xướng trả thù. Đến lúc đó lại nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa Nam Bộ, chỉ sợ tổ sơn Trung Ương sẽ thực sự thu hồi kỳ hạn mười năm.
Khương Phàm tùy ý ứng phó, chẳng cần biết bọn họ tin hay không, chỉ cần người bên ngoài tin tưởng là được.
- Tiểu tử, ta biết đều là ngươi làm! Nếu như ngươi muốn mượn cơ hội này gây nên chiến tranh giữa thánh địa cùng hoàng tộc, chờ tổ sơn tra rõ ràng, Vô Hồi thánh địa đều không gánh nổi ngươi!
- Thánh Chủ, không có chứng cớ, đừng vu oan, ta còn hoài nghi là ngài đang thông đồng với Huyền Nguyệt hoàng triều hãm hại ta đây. Ngài biết Huyền Nguyệt hoàng triều cùng ta có thù, liền liên hệ bọn họ đến phá hư Dược sơn, sau đó giá họa cho ta, sau đó lại đến tổ sơn cầu đáng thương.
- Vì tính toán ngươi, ta lại tìm hoàng tộc hợp tác? Sẽ còn hủy Dược sơn? Ngươi thật đề cao bản thân mình sao!
Khương Phàm đưa tay tiễn khách:
- Thánh Chủ không cần lãng phí thời gian tại chỗ ta đây, nếu như ta là ngài, bây giờ hẳn là đã tổ chức người tiếp tục đuổi bắt cái người tên là Lư Kính Thiên, Các chủ Tinh Túc các kia rồi, từ nơi này đến Huyền Nguyệt hoàng triều cách hai mươi ba mươi vạn dặm, nói không chừng các ngươi còn có thể ngăn hắn lại, đoạt lại Dược Vương các.
Ly Hỏa Thánh Chủ khó mà bình tĩnh nổi, nhưng đột nhiên xuất hiện một tên Lư Kính Thiên, đầu mâu lại trực chỉ Huyền Nguyệt hoàng triều, bọn hắn thật không thể ở ngay trước mặt Hoàng Kim Sư Vương trực tiếp giết Khương Phàm.
- Trước khi chuyện không có tra rõ ràng, ngươi ở lại Diêm La điện cho ta, không được bước ra nửa bước.
Sau khi đưa tiễn Ly Hỏa Thánh Chủ, Khương Hồng Võ lập tức tiếp cận Khương Phàm, thể hiện trở nên vô cùng nghiêm túc:
- Chuyện này rõ ràng chính là vu oan giá họa, Ly Hỏa thánh địa không ngốc, Huyền Nguyệt hoàng triều cũng sẽ cực lực phủ nhận. Nếu như kinh động đến tổ sơn, bọn hắn khẳng định sẽ tra rõ ra mặt. Đến lúc đó, ngươi phải làm sao?
Bọn người Yến Tranh nhìn thấy Ly Hỏa Thánh Chủ đã đi, thoáng thở phào, nhưng vẫn rất khiếp sợ.
Đừng nói Ly Hỏa thánh địa đầu ông ông, bọn hắn đều có chút không tiếp thu được.
Dược Vương các, đều mang đi toàn bộ!
Còn trực tiếp giá họa cho Huyền Nguyệt hoàng triều.
Huyền Nguyệt hoàng triều là Chí Tôn hoàng triều, là hoàng tộc chân chính. Mối quan hệ giữa hoàng tộc cùng thánh địa từ đầu đến cuối rất vi diệu, xưa nay chưa từng xảy ra chiến tranh. Khương Phàm đột nhiên làm như thế, không chỉ kích thích Ly Hỏa thánh địa, còn sẽ dẫn phát hiềm nghi thánh địa khai chiến với hoàng tộc.
Đây không phải điên cuồng, đây quả thực là hồ nháo!
Khương Phàm vẫn một mặt lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn mang theo vài phần ý cười:
- Huyền Nguyệt hoàng triều thuộc về hoàng tộc Tây Bộ, thánh địa Trung Ương sẽ không trực tiếp nhúng tay vào, mà sẽ chỉ ủy thác phụ trách thánh địa Tây Bộ.
- Nói cách khác, tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa. Đại Diễn thánh địa cùng Huyền Nguyệt hoàng triều có thù, nếu như bọn hắn đạt được "Thụ ý" này, sẽ chất vấn Huyền Nguyệt hoàng triều đầu tiên, tại sao lại lại tới Nam Bộ, có phải muốn tới săn giết đệ tử thánh địa hay không.
Bọn người Yến Tranh có chút hoảng hốt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm:
- Ngươi còn đi mưu hại cho Đại Diễn thánh địa?
Khương Hồng Võ nghiêm túc nói:
- Nếu như là sự kiện bình thường, Huyền Nguyệt hoàng triều sẽ kiêng kị Đại Diễn thánh địa chất vấn, cũng không nguyện ý lại nổi lên xung đột. Nhưng ngươi đầu tiên là giết rất nhiều thiên tài Huyền Nguyệt, lại giết hoàng tử Huyền Nguyệt, bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Nếu như Đại Diễn thánh địa ép quá, Huyền Nguyệt hoàng triều rất có thể sẽ phản kích. Hơi không cẩn thận, còn có thể gây nên rung chuyển cho toàn bộ Tây Bộ, liên luỵ rất nhiều thế lực. Ngươi đã nghĩ đến vấn đề này chưa?
Khương Phàm gật đầu:
- Nghĩ đến. Náo đi, dù sao không liên quan với ta.
Khương Hồng Võ đều có chút nổi nóng:
- Coi như Huyền Nguyệt thật bị Đại Diễn thánh địa kiềm chế lại, Ly Hỏa thánh địa nơi này cũng muốn nháo đến đáy, dù sao ngươi cũng đã mang Dược Vương các của bọn hắn đi. Ngươi biết Dược Vương các đối với Ly Hỏa thánh địa mà nói là, đại biểu cho cái gì không?