Đan Đại Chí Tôn

Chương 1069



Hô hấp của Khương Phàm cũng dần dần thô trọng, có chút hoảng hốt, lại có chút mê say hít sâu lấy mùi thơm thản nhiên trên người Dạ An Nhiên, ngay cả đầu cũng nhịn không được mà chôn ở giữa mái tóc nhu thuận của nàng. 

Dạ An Nhiên đang tinh thần chán nản, không có chú ý. 

Khương Phàm hốt hoảng, cũng không có chú ý. 

Cho đến khi... 

Khương Phàm mê say hô hấp trở nên tham lam, chôn ở nàng trong mái tóc đầu bắt đầu loạn động, ngay cả đầu lưỡi đều vươn ra. 

Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác cổ có chút ẩm ướt, có chút ngứa, vô ý thức đưa tay muốn sờ một chút, lại ngoài ý muốn đụng phải mặt Khương Phàm. 

Khương Phàm đã mất khống chế quanh quẩn một chỗ, nàng "dịu dàng đụng một cái" như thế, lập tức đốt lên liệt diễm trong lòng, bàn tay hắn đang hướng xuống kia đột nhiên bỗng nhiên nắm lại. 

- A!! 

Dạ An Nhiên la thất thanh, vô ý thức đẩy Khương Phàm ra. 

Khương Phàm thần xui quỷ khiến ngẩng đầu duỗi miệng, trực tiếp "Gặm" tới. 

- Ngô... Ngô... 

Đầu Dạ An Nhiên ông một chút, toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, trong miệng bị thô lỗ nhét vào thứ gì, lung tung quấy lấy. 

Nàng vừa muốn kịp phản ứng, lại giật mình khi có thứ gì đó đang đè vào trên người nàng. 

Khương Phàm hô hấp dồn dập, giống như là dã thú liền đẩy Dạ An Nhiên đè vào trên tảng đá phía trước, miệng rộng bỗng nhiên khẽ hấp, hai bàn tay to càng là thô lỗ chui vào y phục. 

- Khụ khụ!! 

Một tiếng ho khan vang dội đột nhiên vang lên ở trong đầ Khương Phàm, giống như là sấm rền, hắn kinh hãi đến toàn thân đều giật mình, triệt để tỉnh táo lại. 

Chỉ là... Ta thế nào? 

Đây là đang làm gì? 

Khương Phàm và Dạ An Nhiên bốn mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt to xinh đẹp kia tràn đầy bối rối cùng hoảng sợ, mà đầu lưỡi của hắn giống như con rắn độc, đang điên cuồng đuổi bắt lấy con mồi. 

Một bàn tay nhấc chân An Nhiên lên, đang mang theo eo muốn triển khai trùng kích. 

Một bàn tay chui vào trong y phục, thô lỗ bắt lấy cái gì. 

Khương Phàm sửng sốt lại lăng, đầu ông một chút, cuống quít rút ra đầu lưỡi, rút cả tay ra, chật vật lui về sau, kết quả trượt chân, ngửa mặt lăn xuống dưới, ngã chổng vó nằm ở nơi đó. 

Mà tiểu đồng bọn của hắn còn kiêu ngạo đứng thẳng lấy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. 

Khương Phàm đứng dậy, mặt mũi tràn đầy đỏ lên, luống cuống tay chân muốn khống chế, làm thế nào đều ép không đi xuống. 

- Tranh thủ thời gian uống thuốc! 

Giọng Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm. 

- Ta quên nhắc nhở ngươi, ngươi không thể thân cận cùng nữ hài, nếu không dược hiệu sẽ bị kích phát ra tới. 

- Uống thuốc? Đúng đúng đúng. 

Khương Phàm vội vàng triệu dược liệu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng. 

Dạ An Nhiên hiển nhiên bị Khương Phàm xâm phạm thô lỗ lại mãnh liệt này hù dọa, sửng sốt một hồi lâu mới cuống quít đứng dậy, sửa sang lấy xốc xếch y phục. 

Gương mặt xinh đẹp đỏ lên, vừa thẹn lại giận. 

- Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không có khống chế được. Không phải, ta... Ta... Ta trúng độc... Cũng không phải trúng độc, chính là... Ta... Ta sai rồi!! 

Khương Phàm nói năng lộn xộn, lúng túng suýt chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào, sao có thể thô lỗ như thế, làm sao ngay lúc này lại làm ra loại hành vi cầm thú thế này. 

- Ngươi... Ngươi ăn... Uống thuốc gì. 

Dạ An Nhiên lúng túng quay người, cũng không dám đối mặt Khương Phàm. 

Vật kia thẳng tắp quá dọa người. 

- Một loại thuốc kích thích phát dục. 

- Thuốc gì? Ngươi còn... 

- Không phải, ta không phải cố ý muốn ăn, ta là... Không cẩn thận ăn phải. 

Khương Phàm tranh thủ thời gian làm vẻ mặt cầu xin lần nữa nói xin lỗi, thật sự là quá không nên. 

- Thật? 

Trái tim Dạ An Nhiên đụng chút muốn loạn nhảy. 

- Ngàn lần chính xác, không phải vậy sao ta có thể... Có thể như vậy phải không? 

Dạ An Nhiên cố gắng bình phục tâm tình, nhưng vừa muốn xoay người, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa đỏ bừng, xấu hổ đến dậm chân: 

- Ngươi khống chế, khống chế đi! 

- Đang khống chế! Lập tức, rất nhanh sẽ tốt thôi. 

Khương Phàm tiếp tục đút lấy dược thảo vào trong miệng, mặt mo nóng hổi, quá mất mặt. 

- Sư phụ, sao ngài không nói sớm?? 

- Trên đường ta đã nhắc qua ngươi, muốn phải giữ một khoảng cách với Phượng Bảo Nam. 

- Hắn là nam tử!! 

- Ta không nghĩ tới ngươi đột nhiên muốn ôm Dạ An Nhiên. 

- Ta chỉ muốn an ủi nàng! 

- Kích động cái gì. Sớm muộn cũng phải làm. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, ta còn không muốn đánh đoạn đâu. Tuy nhiên... 

- Tuy nhiên cái gì? 

- Ngươi vẫn rất có cảm giác đối với Dạ An Nhiên, không phải vậy thì dược hiệu không thể nào bộc phát mạnh như vậy. 

- Ta... 

- Tranh thủ thời gian uống thuốc đi. 

Khương Phàm khóc không ra nước mắt, đưa lưng về phía Dạ An Nhiên, tiếp tục ăn thuốc. 

- Khương Phàm đâu? Trở về cũng không đi tìm chúng ta, chỉ muốn gặp An Nhiên. Nghe nói ngươi ở Ly Hỏa thánh địa cuốn Dược Vương các đi! Quá hả hận! Liền nên thu thập bọn họ như thế! 

Tiêu Phượng Ngô từ dưới chân núi chạy tới, người còn chưa tới liền quát lên. 

Khương Phàm tranh thủ thời gian hít một hơi, cưỡng ép khống chế, chỉ là càng nghĩ khống chế, càng khống chế không nổi. 

- Ngươi đi trước, đi mau. 

Dạ An Nhiên xấu hổ phất tay. 

- Thay ta ngăn cản, một hồi là được. 

Khương Phàm nhanh chân liền chạy. 

- Người đâu? 

Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ vừa chạy tới, lại chỉ thấy có một mình Dạ An Nhiên ở chỗ này. 

- Hắn... Rất khó chịu, muốn mình tỉnh táo một chút. 

Dạ An Nhiên cố gắng trấn định lại, chỉ là nói ra hai chữ "Khó chịu", thể hiện lập tức lúng túng. 

- Huynh đệ của ta thật trọng tình nha. 

Tiêu Phượng Ngô thở dài. 

- Các ngươi cãi nhau? 

Chu Thanh Thọ lại phát hiện chút vấn đề. 

Sắc mặt Dạ An Nhiên có chút không bình thường, ánh mắt còn có chút né tránh, chẳng lẽ là An Nhiên oán trách hành động của Bạch Hổ tông tại Hoang Mãng nguyên, hai người cãi nhau rồi? 

- Không có, chúng ta gì mà phải cãi nhau. 

- Không có thì tốt. 

Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: 

- Các ngươi không thấy Phượng Bảo Nam sao, hắn hẳn là đang ở dưới núi. 

Chu Thanh Thọ nói: 

- Gặp rồi. Hắn nói không quấy rầy chúng ta ôn chuyện, chờ ở phía dưới.
— QUẢNG CÁO —