Thường Lăng càng muốn khống chế thì lại càng muốn cười, cuối cùng vẫn ôm bụng cười, suýt chút nữa lệch qua nơi đó.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi Đan Hoàng:
- Dược hiệu có thể tiếp tục bao lâu?
- Ngươi đối với nàng cũng có cảm giác. Không phải vậy thì không thể nào chỉ nghe mùi liền đứng lên.
- Sư phụ!! Có thể đứng đắn một chút hay không??
- Ta đang phân tích tình huống với ngươi.
- Ta không có cảm giác!! Nghiêm chỉnh mà nói!!
- Tuổi còn trẻ, đừng quá khắc chế. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. An Nhiên và Thường Lăng đều là cô nương tốt, chớ phụ lòng người ta.
- Chúng ta không có gì, làm sao lại phụ lòng.
- Ngươi mới là không đứng đắn! An Nhiên, ngươi cũng sờ soạng bao nhiêu lần. Thường Lăng, ngươi ở trong Đại Hoang còn suýt chút nữa để người ta lột sạch. Ỷ vào tuổi còn nhỏ, hô hào không có phát dục, giả vờ ngây ngốc. Ngươi cho rằng ta không biết?
- Sư phụ!!
- Ta đang dạy ngươi làm người. Nữ tử, ngươi hoặc là đừng trêu chọc, nếu đã trêu chọc vào thì phải quý trọng. Kiếp trước ngươi thoải mái như vậy, đời này giả trang chuyên tình cái gì.
- Ta...
- Luân hồi mới là khởi đầu mới, có thể thích hợp thì chú ý, không cần phải kiềm chế. Ngươi đối với các nàng có ý tưởng, là ở vào thời điểm thân thể vừa phát dục, thời kỳ tình cảm vừa u mê nhạy cảm, cái này rất bình thường, không phải tội, không hề có lỗi với ai.
Ngươi và tiền thế dung hợp càng ngày càng tốt, tranh khí thế cũng phải đuổi theo tình cảm. Ngươi suy nghĩ thật kỹ rõ ràng cho ta, nếu ngươi phụ lòng hai cô nương này, ta là người đầu tiên không đồng ý.
- Ta...
Khương Phàm bất đắc dĩ.
- Ngươi luân hồi trùng sinh là để báo thù, không sai, nhưng ngươi không phải thỉnh tội với kiếp trước, ngươi có thể có cuộc sống của mình, có tình cảm của chính ngươi. Ta nói câu nghiêm trọng hơn, ngươi không phải nô lệ của kiếp trước, cũng không phải nô lệ của những người đã chết đi kia, ngươi... Là ngươi!
- Được rồi, không cười nữa.
Rốt cuộc Thường Lăng cũng nhịn xuống được, thế nhưng khi nhìn về phía Khương Phàm lại tiếp tục bật cười.
Thường Lăng tranh thủ thời gian ngồi thẳng lại, dùng sức nhếch môi đỏ, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng.
Nàng chỉ cảm thấy chơi vui, Khương Phàm nhìn một chút, lại nhìn đến ngây người.
Đã quen thuộc vẻ đẹp cao quý thánh khiết kia của Thường Lăng, thời khắc này thẹn thùng cùng với nụ cười trên môi lại có phong tình mê người, trực kích tâm hồn của hắn.
- Đừng nóng giận, ta chỉ là... A...
Thường Lăng cảm giác có chút quá đà, đang muốn cười giải thích, lại đột nhiên thấy được cái không nên nhìn.
- Ừm?
Khương Phàm cúi đầu xem xét, chạy trối chết.
A a a a!
Ngươi nhạy cảm đến mức như vậy sao?
Nhìn vài lần là đứng lên rồi?
Mặt mũi Thường Lăng đỏ bừng, lộ ra phong tình động lòng người.
Thời gian kế tiếp, Khương Phàm ở lại Vô Hồi thánh địa, phối hợp với bọn người Dạ An Nhiên, thử nghiệm khởi động Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Bởi vì có Phượng Bảo Nam gia nhập, Đại Hoang Tù Thiên Trận rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh.
Nhưng... Ngược lại bọn hắn không chống đỡ nổi pháp trận, tình huống luôn luôn chồng chất. Không phải có ai đó theo không kịp, chính là phối hợp không đúng chỗ. Thật vất vả mới thành hình, rất nhanh đã sụp đổ. So với thời điểm không có Phượng Bảo Nam thì khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi lặp đi lặp lại thử nghiệm năm lần, cuối cùng đã xác định vấn đề xuất hiện ở Tịch Nhan.
Tịch Nhan đã là Đại Thừa thánh văn, lại lấy được Cuồng Nhân Pháp Tràng rèn luyện, năng lực linh hồn đã vô cùng mạnh.
Nhưng, Dạ An Nhiên có được Ngũ Hành thể chất, đã thức tỉnh năng lượng Ngũ Hành, mạnh hơn.
Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn làm đại trận hạch tâm, nếu như không thể đạt tới cân đối, đối với pháp trận mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là thiếu hụt trí mệnh.
Trước đó tổ kiến pháp trận không trọn vẹn còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, bây giờ muốn tổ kiến hoàn chỉnh pháp trận, yêu cầu đã khắc nghiệt hơn.
Trải qua thương nghị, bọn hắn tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm, đưa "Thánh Nữ" Tịch Dao vào pháp trận, nếm thử có thể cùng nhau khống chế U Linh Ấn hay không, hoặc là cung cấp chút duy trì linh hồn.
Kết quả...
Đề nghị nhìn như bình thường này lại suýt chút nữa hại chết bọn hắn.
Bởi vì ân oán giữa tỷ muội hai người, tại thời điểm cùng hưởng U Linh Ấn, gây nên mâu thuẫn linh hồn mãnh liệt, liên luỵ đến tất cả mọi người trong pháp trận.
Nếu như không phải Dạ An Nhiên cường thế vững chắc, bọn người Khương Phàm chắc chắn sẽ bị trọng thương linh hồn.
- Khá hơn chút nào không?
Khương Phàm đi đến trong phòng Tịch Nhan.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn qua, Khương Phàm ngồi ở mép giường, con mắt trống rỗng mới thoáng khôi phục một chút sáng rực.
- Tất cả mọi người rất tốt, không có ai trách cô cả.
Khương Phàm nhìn khuôn mặt Tịch Nhan tái nhợt, có chút đau tiếc, cũng có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù biết ở giữa hai tỷ muội có mâu thuẫn, nhưng Thánh Nữ tông bị hủy, Tịch Dao may mắn đào thoát, hắn cảm thấy Tịch Nhan hẳn là đã có thể bỏ qua khúc mắc.
Không nghĩ tới vậy mà lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Ừm.
Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp một tiếng.
- Chuyện cùng hưởng U Linh Ấn, đến đây coi như thôi. Nhưng chuyện giữa tỷ muội các cô...
Khương Phàm do dự, nói khẽ:
- Tịch Dao muốn nói xin lỗi với cô, mặc kệ cô tha thứ hay không tha thứ cho nàng, nàng đều muốn nói với cô.
Ánh mắt Tịch Nhan hơi rung nhẹ, lại thờ ơ.
- Nàng đang bên ngoài, cho một cơ hội đi.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tịch Nhan, đứng dậy đi ra ngoài.
- Muội ấy thế nào rồi?
Tịch Dao nhẹ giọng hỏi, nàng bị thương cũng rất quan trọng, sắc mặt tái nhợt dọa người.
- Tỉnh dậy rồi. Đi thôi.
Khương Phàm lắc đầu, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong sân.
Hắn bởi vì sốt ruột muốn rời khỏi, mà khả năng nếu đi sẽ mất rất nhiều năm, cho nên muốn trước khi đi Đại Hoang Tù Thiên Trận có thể hoàn chỉnh diễn dịch ra, để mọi người quen thuộc cảm giác này.