Đan Đại Chí Tôn

Chương 1094



Ầm ầm... 

Ngu Thiên Khải không có nắm tay, mà là vòng chưởng đẩy về phía trước, đường vân lòng bàn tay tăng mạnh ánh sáng, khuấy động lay động kinh người. 

Quyền kích da, chưởng kích đến bên trong! 

Keng!! 

Một tiếng oanh minh, bàn tay to lớn đánh bay Khương Phàm. 

Vậy mà lại không có bất kỳ lo lắng gì! 

Khương Phàm ngửa mặt bay lên, ngay cả chính hắn cũng đều khó mà tin được! 

Nhưng, cánh tay phải mãnh liệt run rẩy, giống như là muốn nát. 

Lực va đập của Ngu Thiên Khải mang theo lay động quỷ dị, thẩm thấu vào da, thẳng tới huyết nhục, xương cốt của hắn. 

Đùng!! 

Ngu Thiên Khải hùng tráng khổng lồ, lại vô cùng mạnh mẽ. 

Tại lúc Khương Phàm bay ngược, trong chốc lát, hắn đã một phát bắt được chân của Khương Phàm, cánh tay bỗng nhiên lắc một cái, một cơn chấn động mạnh mẽ trùng kích bàn chân Khương Phàm, quét sạch toàn thân, cứng rắn xua tán đi phản kích của Khương Phàm. 

Sau một tiếng rống, Ngu Thiên Khải hung hăng đánh Khương Phàm tới hướng mặt đất. 

Khương Phàm kịp thời phản kích, hai tay chợt vỗ mặt đất, cường thế tránh thoát. 

Nhưng, Ngu Thiên Khải đã tiếp cận trong nháy mắt, bàn tay mang theo sóng gợn mạnh mẽ, hung hăng đánh vào bụng Khương Phàm. 

Khương Phàm cao không đến hai mét, ở trước quả đấm to lớn lại vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, một chưởng này cơ hồ bao trùm cả toàn bộ ngực bụng Khương Phàm. 

Bành!! 

Khương Phàm run rẩy, hài cốt kịch liệt chấn động, máu tươi tràn ra ngoài, hắn há miệng phun máu, thân người cong lại bay ra mấy trăm mét. 

- Hoa... 

Toàn trường xôn xao, vô số người kinh hô đứng dậy. 

Nhẹ nhàng như vậy sao? 

Hoàn toàn bị ngược! 

Khương Phàm bay lên lại rơi xuống đất, hắn đang muốn đứng dậy, Ngu Thiên Khải lại lần nữa giáng lâm, trong chớp mắt đã nhấc lên trên trăm đường chưởng ảnh, không chỉ có chưởng thế cương mãnh, toàn diện bạo kích Khương Phàm. 

Khương Phàm phản kháng kịch liệt, nhưng vẫn bị đánh trúng hơn ba mươi chưởng, toàn thân như bị chấn bể, miệng phun máu tươi, người bay ra ngoài. 

Hô!! 

Ngu Thiên Khải lại lần nữa đuổi kịp Khương Phàm, quá nhanh! 

Hắn đều có thể cất bước phóng tới tại trận vực trọng lực gấp năm trăm lần, huống chi là hoàn cảnh trọng lực bình thường này. 

Thế công của hắn mạnh mẽ lại nhanh như gió như sấm, bàn tay vung lên mang theo kình khí mãnh liệt, hung hăng chụp về phía mặt Khương Phàm, một khi đánh trúng, vô cùng có khả năng sẽ chấn vỡ xương sọ, để Khương Phàm mất mạng. 

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, toàn thân Khương Phàm sôi trào lên liệt diễm, giống như đóa Kim Liên nở rộ, lấy hắn làm trung tâm, cuồng liệt nổ tung. 

Ầm ầm! 

Kim Liên nở rộ, liệt diễm bạo động, chôn vùi Ngu Thiên Khải đang giết tới. 

Nhưng, Ngu Thiên Khải không để liệt diễm lọt vào mắt, bàn tay tiến lên rắn chắc đánh vào mặt Khương Phàm. 

Khương Phàm kịp thời kích thích chiến trụ, nhưng một kích này vẫn đánh cho hắn hồ đồ, ý thức hải kịch liệt nhấc lên, lấp lóe lúc sáng lúc tối. 

Suýt chút nữa đã hôn mê. 

- Đánh! Đánh!! Hung hăng đánh, đánh cho đến chết!! 

- Phế hắn đi!! Phế hắn đi!! 

Hỗn Độn Tử Phủ sôi trào nhiệt huyết, chính là cảm giác này, chính là đấu pháp này. 

Toàn trường tiếp tục oanh động, quá mạnh, đây là tốc độ gì? 

Chẳng lẽ Ngu Thiên Khải lịch luyện mỗi ngày tại Lạc Chùy trọng địa sao? 

Cũng chỉ có không gian Trọng Lực cực hạn kia mới có thể liên tiếp đột phá thân thể đến cực hạn, rèn đúc ra tốc độ phi phàm. 

- Khương Phàm! 

Lâm Nam bịt miệng lại, khó có thể tin được mà nhìn lên lôi tràng, mặc dù đoán được Khương Phàm sẽ rất bị động, nhưng không nghĩ tới lại sẽ chật vật đến như vậy. 

- Đây cũng không phải là lực quyền, đây là một loại nội kình! 

Hàn Ngạo nhìn ra vấn đề, tên thiên tài Tử Phủ này đã luyện lực lượng đến cực hạn, dung nhập vào nội kình. 

Lực lượng mấy chục vạn đến hơn trăm vạn lại phối hợp nội kình phi phàm, lực sát thương quá kinh khủng. 

Ngu Thiên Khải mặt không biểu tình, không ngừng tấn công. 

Chỉ cần hắn nhận định đối thủ, liền sẽ toàn lực ứng phó, một trận chiến đánh hết sức, không chút lưu tình. 

Khương Phàm liên tục nảy lên, chật vật đụng phải bình chướng trên lôi tràng, sóng xung kích cường đại để thân thể của hắn bắn ngược. 

- Chỉ chút bản lãnh này? 

Ngu Thiên Khải lao tới, song chưởng đại tác cường quang, giống như vòng xoáy phun trào bành trướng, phát ra lực lượng kinh khủng. 

Một chưởng khóa chặt mặt Khương Phàm, chưởng thứ hai theo sát đánh đến lồng ngực Khương Phàm. 

Sinh tử nhất sát, Khương Phàm hỗn loạn ý thức cưỡng ép khôi phục tỉnh táo, đáy mắt chợt hiện ý lạnh, móng vuốt căng cứng bạo động lên liệt diễm kinh khủng, cường thế mở ra Chu Tước Bác Thiên Thuật, đánh ngược đến song chưởng của Ngu Thiên Khải. 

Ầm ầm!! 

Từng tiếng bạo hưởng, giống như lôi đình, vang vọng khắp diễn võ trường, vượt trên tất cả tiếng reo hò của mọi người. 

Rốt cuộc Ngu Thiên Khải cũng tháo chạy, liên tiếp nảy lên vài chục lần, mới rơi trên mặt đất. 

Hai tay của hắn be bét máu thịt, lộ ra xương cốt. 

Khương Phàm cũng bị bạo tạc phản chấn lần nữa bay đến trên bình chướng, hai tay run rẩy, toàn thân càng giống như tan ra thành từng mảnh. 

- Đây chính là võ pháp ngươi đánh bại Ngu Kình Thương? Quả thật có chút uy lực. 

Ngu Thiên Khải hất hai tay lên, vết thương nhanh chóng khép lại, ngay cả chút vết tích đều không có để lại. 

- Trăm vạn cực cảnh? 

Khương Phàm ho ra đầy máu, nhíu mày nhìn Ngu Thiên Khải. 

Hắn tám trăm ngàn cực cảnh đã vô cùng kiêu ngạo, cũng tự tin có thể ngạnh kháng cùng Hỗn Độn Tử Phủ, không nghĩ tới gia hỏa này vậy mà lại có thể hoàn toàn áp chế hắn. 

Cái này không chỉ là uy lực nội kình, mà là lực lượng chân chính của Ngu Thiên Khải đã đạt tới vấn đề mới, mới có thể không chút suy nghĩ phối hợp nội kình mà ngược hắn. 

- Lực lượng giữa ngươi và ta không phải là một vấn đề, linh văn của ngươi và của ta cũng không phải một vấn đề, nếu như ngươi không có chiêu thức gì đặc biệt, trận chiến này có thể kết thúc. 

Toàn thân Ngu Thiên Khải phun trào lực lượng, tràn ngập đến hai tay, kim mân ở cánh tay và lòng bàn tay càng sáng chói hơn, đây là biểu tượng của huyết mạch. 

- Ngươi rất mạnh, so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn. Ha ha... 

Khương Phàm lau đi máu tươi ở khóe miệng, lộ ra một nụ cười. 

Chỉ là muốn thăm dò lực quyền lẫn nhau, không nghĩ tới Ngu Thiên Khải lại có nội kình, mà còn giống như là dã thú, một khi ra tay, cắn chết không thả.
— QUẢNG CÁO —