Đan Đại Chí Tôn

Chương 1171: C1171



Đàn sói bối rối!

Cứ việc hung tàn bạo ngược, nhưng vẫn bị khí tức khủng bố của Thao Thiết làm cho kinh sợ.

Khương Phàm cướp đoạt huyết khí, chiến ý dâng cao, toàn thân dâng lên liệt diễm cường đại, lấy thuế lực hoắc loạn quét ngang qua đàn sói kéo dài ngàn mét, thanh lý ra mảng lớn trống không.

- Giết!!

Khương Phàm giận dữ hét lớn, lần nữa phóng tới đàn sói.

Ngao!!

Một con cự lang lục trọng thiên dài đến hơn ba mươi mét ở đối diện lao tới, giơ lên móng vuốt tráng kiện, bao quanh tử khí mênh mông, thế như trọng chùy hung hăng đánh tới đầu Khương Phàm.

Khương Phàm lại khích phát Bác Thiên Thuật, chính diện nghênh kích Tử Lân Cự Lang.

Móng vuốt giao kích, năng lượng bạo động.

Khương Phàm bị hung hăng đánh bay ra ngoài, cự lang lục trọng thiên cũng bị cường thế tung bay.

Rống!!

Mười mấy con cự lang bổ nhào qua, muốn đè Khương Phàm lại.

Khương Phàm xoay chuyển người bay lên, nhấc lên liệt diễm cuồng bạo, cự lang kinh sợ lui lại, hắn nhanh chóng khống chế thân thể.

Lần nữa lao thẳng đến đàn sói, hắn thẳng tiến không lùi, chiến ý tăng vọt, Thuần Dương Chính Thiên Hỏa bị kích thích, tiếp tục tăng cường lực lượng.

Khương Phàm mở ra Bá Đao Thức, liên tiếp oanh kích đàn sói.


Một đao so với một đao lại càng mạnh, một đao so với một đao lại càng cuồng bạo.

Trong trùng kích gần như bạo tẩu, hắn dữ dội giết ra hơn hai trăm mét.

- Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Đông Hoàng Như Yên nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy, nhưng lại hoàn toàn không hiểu rõ Khương Phàm đang làm gì.

Đây là đang khiêu chiến cực hạn của chính mình sao?

Nhưng, một khi thất bại, chẳng phải là hắn sẽ phải chết sao?

Càng ngày càng nhiều cường giả chạy tới nơi này, bao gồm cả đám dân liều mạng ở các nơi, đám mãnh thú Đại La sơn, các cường giả trấn thủ Chí Tôn Kim Thành, bọn hắn chiếm cứ bầu trời, quan sát Khương Phàm đang điên cuồng chém giết ở phía dưới.

Bọn hắn khiếp sợ sự hung tàn cùng cường đại của Khương Phàm, thậm chí cảm nhận được đáng sợ.

Người khác gặp được đàn sói với quy mô như thế này đã sớm bị dọa điên rồi, vậy mà người này không những không sợ hãi, mà còn giống như là giết tới nghiện.

Đám Tử Lân Cự Lang cao giai chiếm cứ trên không trung lại đều nhịn không được, vốn cho rằng đàn sói có thể tuỳ tiện vây bắt Khương Phàm, kết quả ngược lại thành Khương Phàm mở lò sát sinh.

Một con cự lang thất trọng thiên đột nhiên lao xuống, nhấc lên tử khí, lao thẳng đến trong bầy sói.

- Khương Phàm! Có cự lang thất trọng thiên đến rồi!

Hứa Đan ở phía sau Khương Phàm lưng kêu lên đầy sợ hãi.

- Tới?

Khương Phàm ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ngưng tụ ánh mắt.

Hắn có thể ngạnh kháng cự lang lục trọng thiên, nhưng lại không hi vọng khiêu chiến thất trọng thiên.

- Ta mang ngươi rời khỏi, được không?

Hứa Đan âm thanh run rẩy, mang theo từng tia từng tia cầu khẩn.

Nàng thật đã tới cực hạn rồi, tiếp nhận cực hạn, linh lực cực hạn.

- Không cần.

Khương Phàm khống chế xiềng xích, kéo lấy Hứa Đan thu vào thanh đồng tiểu tháp.

Ánh mắt lăng liệt nhìn qua cự lang thất trọng thiên, sau một tiếng gào lớn, hắn vỗ cánh bay lên chủ động giết tới.

Không sai biệt lắm!

Cứ chết dưới mọi ánh mắt như vậy đi!

- Hắn nghênh đón rồi?


- Chẳng lẽ hắn còn muốn khiêu chiến Tử Lân Cự Lang thất trọng thiên?

- Hắn muốn chết!!

- Có thể hắn còn có sát chiêu hay là tính toán đặc biệt nào hay không?

Mấy ngàn mắt lóe sáng toàn bộ tiếp cận Khương Phàm.

Đàn sói hỗn loạn trong hoang dã liên tiếp dừng lại, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn Khương Phàm phản kích.

- Oa a...

Khương Phàm đột nhiên há mồm, phát ra tiếng gào thét ngột ngạt mà kinh khủng, huyết khí toàn thân sôi trào, linh hồn xao động, nhiệt độ cao bốc hơi cả không gian.

Sơn Hà Đại Táng!

Khương Phàm hét lớn ở trong lòng, trong chớp mắt ý thức sâu trong lực lượng thần bí kia đột nhiên thức tỉnh.

Mênh mông đất trời đột nhiên bắt đầu trở nên vặn vẹo, tất cả cường giả đều giống như không có dấu hiệu nào mà đều bị cuốn vào bên trong hư ảo.

Nơi này có núi sông vạn dặm, là một bức tranh xinh đẹp.

Nơi này có cánh rừng vô tận, nổi sóng chập trùng.

Bọn chúng thật sự như vậy, nhưng lại mông lung phiêu miểu.

Lúc tất cả mọi người đang hoảng hốt, cảnh tượng vừa mới xuất hiện đột nhiên kịch biến.

Vạn dặm sơn hà sụp đổ toàn diện. Đại địa lún xuống, những con sông thay đổi tuyến đường, vết nứt lao nhanh, rừng núi tách rời.

Sâu trong ánh mắt, vạn vật táng diệt.

Khí tức tuyệt vọng kinh khủng tràn ngập thiên địa, kích thích linh hồn của tất cả mọi người.

Mà sâu trong sơn hà đang sụp đổ, sâu trong địa tầng vô tận, phảng phất có tòa bia mộ tuyệt thế im ắng đứng vững.


Ý thức Khương Phàm cùng năng lượng quán thông, diễn hóa dị tượng, tụ tập khí tức sơn hà.

Vùng đất tai nạn, đại mộ chìm nổi. Tế điện sơn hà, mộ minh dân chúng.

- A!

Rất nhiều người nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi, ý thức lại khôi phục trong nháy mắt, một lần nữa trở lại hiện thực.

Ảo giác trước đó, phảng phất chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lại hình như trầm luân thật lâu, rất nhiều người đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Ngay cả đàn sói xao động phía dưới đều yên lặng.

- A a a...

Gương mặt Khương Phàm dữ tợn, hắn bay lên hơn tám trăm mét, khí tức tai nạn vờn quanh toàn thân, thẳng đến Tử Lân Cự Lang.

Không phải dẫn bạo sơn hà thật sự, mà là diễn biến khí tức sơn hà, ngưng tụ lực lượng tai nạn.

Tử Lân Cự Lang bị kích thích, toàn thân nó ớn lạnh, lại nhanh chóng hoàn hồn, tình thế không giảm.

Nó nâng chân đạp trời cao, nhanh chóng phóng tới, thân hình khổng lồ hơn năm mươi mét sôi trào lên tử khí, giống như là thiên thạch đánh về phía Khương Phàm.

Khương Phàm mang theo ánh mắt nóng bỏng, chiến ý dâng cao, đối diện mà tới.

Đây là khiêu chiến cường thế vượt qua tam trọng thiên, huống chi lại còn là đối mặt với Tử Lân Cự Lang, là Yêu thú có được cao giai huyết mạch Thánh Thú chân chính, không khác gì muốn chết.

Bành!!

Khương Phàm phảng phất hóa thân thành tai nạn, va chạm cuồng bạo, lực lượng táng diệt kia cũng theo đó mà nổ tung, che mất Tử Lân Cự Lang từ trên trời giáng xuống.


— QUẢNG CÁO —